Hải Anh nhắn tin cho Thiên Lam vội vàng chuẩn hành lý để trở về thành phố Hồ Chí Minh. Anh chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa là Vỹ Khang sẽ rời Việt Nam. Tuy rằng thời gian hai họ chuyện nhiều nhưng Hải Anh vẫn luôn yêu mến và tôn trọng trai .
Ngay khi chuẩn rời phòng thì Hải Anh giật bởi giọng của Phúc Khang:
- Tính ? Định tới phòng Thiên Lam ?
Hải Anh lắc đầu:
- Cậu hai ngày nữa Vỹ Khang mới nhưng nhớ điện thoại của ghi là bay sáng mai, tức là chỉ còn tám tiếng nữa thôi.
Có lẽ Vỹ Khang ồn ào nên chọn rời ngày mà cả bố Tường, Phụng đều vắng mặt. Nếu vô tình lướt thông tin chuyến bay đó Hải Anh chẳng về điều .
Phúc Khang vội vàng rời khỏi giường:
- Đợi .
Hải Anh mỉm :
- Vậy mau thu dọn hành lý lên đường. Đành tạ với ông trẻ và Thiên Lam .
…
Vỹ Khang bất ngờ khi thấy Hải Anh và Phúc Khang. Anh bật , hai con gấu trúc mặt.
- Hai đứa phóng xe xuyên đêm ? Anh bao nhiêu . Đi đêm an .
Phúc Khang đám hành lý của Vỹ Khang, cầm nước mắt mà lên thành tiếng. Anh luôn cho rằng bản mạnh mẽ, chỉ cần bản luôn vui vẻ là nhưng thực chất Phúc Khang là sống tình cảm. Anh càng cố gắng tỏ bất cần, quan tâm tới những xung quanh càng thu hút bởi họ.
Phúc Khang yêu mến Vỹ Khang, Hải Anh và cả Thiên Lam. Nếu một điều ước, mong rằng về Thiên Lam và Hải Anh sớm hơn. Nhất định sẽ ngăn Vỹ Khang , để lún sâu thứ tình cảm vô vọng đó.
- Anh hai…
Phúc Khang nghẹn ngào, hết câu.
Vỹ Khang lén đưa tay lay nước mắt:
- Anh tưởng em mạnh mẽ lắm chứ. Khóc lóc cái gì ?
Phúc Khang ôm lấy Vỹ Khang:
- Anh nhớ về đấy.
Vỹ Khang bật :
- Không về thì ở đó đến c.h.ế.t . Anh còn dự đám cưới của mấy các em chứ.
Nói xong, sang Hải Anh:
- Chúc mừng em giành giải quán quân nhé.
Dứt lời, Vỹ Khang vỗ vỗ vai Hải Anh:
- Anh thực sự tự hào khi một em trai giống như em.
Hải Anh đưa tay về phía Vỹ Khang:
- Em cũng . Em tự hào vì là em trai của .
Vỹ Khang khẽ gật đầu:
- Sống thật . Đừng bao giờ khiến một con gái như Thiên Lam .
Hải Anh nhoẻn miệng :
- Em dám hứa nhưng chắc chắn em sẽ đem hạnh phúc cho trong lòng .
Vỹ Khang vội vàng tạm biệt Phúc Khang và Hải Anh để kịp giờ làm thủ tục bay. Anh quyết định khỏi nơi , ít nhất là tới khi con tim tìm bình yên mỗi đối diện với con gái đó.
…
- Thiên Lam. Mau sảnh công ty .
Thiên Lam khi nhận điện thoại từ lễ tân đồng hồ tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/vuon-toi-bau-troi/chuong-36.html.]
Thật lạ. Đã hết giờ làm, hơn nữa Thiên Lam cũng đặt hàng mạng, chẳng ai tới tìm cô nữa.
- Ngạc nhiên ?
Phúc Khang hô lớn, vỗ vai Thiên Lam khiến cô giật , thiếu chút nữa đòn hạ gục đối phương.
Phúc Khang nghịch dại, vội chắp tay:
- Anh thua … thua …
Thiên Lam bật :
- Anh tới đây làm gì chứ?
Phúc Khang đưa tay Thiên Lam một chai nước nha đam mát lạnh:
- Uống . Mẹ Phụng làm cho em đấy.
Thiên Lam nghi ngờ:
- Anh tới chỉ để đưa nước cho em ? Hải Anh tới cùng ?
Phúc Khang nhoẻn miệng :
- Cậu đang bận ôn bài để bảo vệ luận văn. Mà em thực sự tới dự ? Hải Anh nó mong em mặt lắm đó.
Thiên Lam khẽ thở dài:
- Em cuộc họp với khách hàng. Không thể dời lịch .
lúc Hải Anh lên tiếng:
- Tôi tới làm phiền Thiên Lam mà.
Phúc Khang nhăn nhăn nhở nhở, thành thực bản lấy nước nha đam từ Phụng Hải Anh mang tới cho Thiên Lam.
- Vì trò đùa của mà tưởng nhà trộm đấy.
Dứt lời, Hải Anh kéo Thiên Lam sát :
- Em tới cũng . Thực như càng đỡ áp lực. Ai bảo bạn gái nghiệp với điểm 9,13 chứ. Anh theo kịp.
Thiên Lam mỉm :
- Có tập bảo vệ luận văn cùng em ?
Hải Anh gật đầu:
- Đương nhiên .
- Vậy về nhà em nhé.
Phúc Khang vội lên tiếng:
- Còn thì ?
Thiên Lam vui vẻ đáp:
- Đương nhiên là thể tới. Em nấu ăn tệ .
Hải Anh nũng nịu:
- thích mặt ở đó.
Thiên Lam nhịn mà lớn:
- Phúc Khang là trai em, là bạn mà. Hơn nữa chúng nghiêm túc luyện tập mới đạt kết quả .
Hải Anh phụng phịu, đưa nắm đ.ấ.m về phía Phúc Khang lời cảnh cáo.
Phúc Khang đành tìm bài chuồn, làm phiền tới Thiên Lam và Hải Anh nữa. Thực tới đây là xin Thiên Lam một chuyện. Hiện tại sức khoẻ Lan như xưa, bà chuộc với Thiên Lam, cô gọi một tiếng như Phúc Khang và Hải Anh. chính Phúc Khang cũng rõ Thiên Lam bao giờ quên chuyện xưa, cô quyền giận Lan và cả bố Thành.