Thiên Lam mãi tên lì lợm Hải Anh mới chịu dọn tới nhà Trần Kiên. Hàng ngày, lúc sáu giờ sáng Hải Anh mặt cửa phòng Thiên Lam ở đó mãi tới tối muộn.
Thấy Hải Anh chăm chú gọt hoa quả, Thiên Lam ngập ngừng:
- Sắp năm học mới …
Hải Anh ngẩng lên, cô gái phía đối diện:
- Vậy thì ?
- Hải Anh cũng cần Hà Nội để chuẩn chứ. Năm thứ ba bắt đầu học môn chuyên ngành , dễ theo .
Hải Anh lắc đầu. Anh chẳng xa Thiên Lam một chút nào. Dù mơ Hải Anh cũng thể tưởng tượng chuyện xảy như . Anh đang từ vị trí con trai của ông Thành bà Lan bỗng chốc trở thành con nuôi, còn cô gái thương mới chính là con đẻ của ông Thành. Cũng may sự việc Trần Kiên giúp đỡ nếu nhất định sẽ xảy hiểu lầm giữa ông Thành và bà Lan.
- Bây giờ chỉ Lam là nhất với Hải Anh thôi. Bố nuôi lẽ cũng sẽ tìm con thất lạc bấy lâu.
Nói , Hải Anh chua xót:
- Chẳng bố đẻ của Hải Anh tìm Hải Anh nhỉ? Có khi họ cũng lúc đó xảy nhầm lẫn .
Thiên Lam Hải Anh cảm thấy bối rối khi bỗng nhiên chuyện đổi đột ngột. Cô cũng từng như , từng làm mới cho cả hai.
- Cho dù thế nào… Lam vẫn thương Hải Anh.
Hải Anh nhoẻn miệng . Thật khó để cô gái lời yêu thương như . Anh hạ quyết tâm , đợt tới về trường sẽ xin chuyển học trong chi nhánh phía Nam cùng Thiên Lam.
…
Ngày Hải Anh Hà Nội, Thiên Lam theo tận sân bay. Nói nhớ Hải Anh là dối lòng nhưng nếu thừa nhận bản quá quen với việc chăm sóc thì nào đó nhất định sẽ trêu chọc cô. Thiên Lam khẽ nở một nụ :
- Hẹn sớm gặp .
Hải Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Thiên Lam, nhẹ nhàng :
- Ở trong gì Lam nhớ với ông trẻ đó. Tuy rằng vụ việc tai nạn mô tô tại Hà Nội là do Phúc Khang ưa Hải Anh nhưng chuyện chắc gì đơn giản như thế. Cậu xin nhưng chẳng thành ý một chút nào, chắc chắn là do Vỹ Khang gây áp lực nữa. Hải Anh chỉ sợ mối quan hệ giữa chúng gây khó dễ với Lam thôi.
Thiên Lam nhoẻn miệng :
- Chắc . Cậu hứa làm chuyện bậy bạ nữa .
Hải Anh lắc đầu:
- Hôm thấy Lam lạ lắm. Hải Anh thích điều đó.
Thiên Lam mỉm :
- Đừng nghĩ linh tinh nữa. Mau bên trong làm thủ tục muộn.
Hải Anh nắm lấy tay Thiên Lam, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.
Chỉ ít ngày nữa thôi khi tất thủ tục chuyển trường Hải Anh sẽ gặp cô. Dù cũng con ruột của bố Thành và Lan nên thể ở mãi cùng họ . Dù chặng đường phía chắc chắn hề dễ dàng chỉ cần Thiên Lam bên cạnh nhất định sẽ cùng cô vượt qua tất cả.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/vuon-toi-bau-troi/chuong-27.html.]
Thiên Lam về tới cổng nhà trọ liền thấy Vỹ Khang đợi ở đó. Không nén nổi tò mò, cô hỏi:
- Có chuyện gì mà tới tìm em ?
Vỹ Khang bật :
- Không em giận vì chuyện của Phúc Khang đấy chứ?
Thiên Lam lắc đầu:
- Em nghĩ rõ với . Lúc vì hiểu lầm mà em mới tránh mặt Hải Anh… Em xin .
Vỹ Khang mỉm . Đương nhiên là hiểu rõ điều đó nhưng tình cảm vốn là thứ dễ gì đổi. Anh vẫn cố gắng tiến đến bên cô dù bản chẳng còn chút hy vọng nào.
Hôm nay tới để mời cô tới thăm ngôi nhà nhỏ ở ngoại thành. Ngôi nhà ý nghĩa đặc biệt với . Nó là ngôi nhà trong mơ của từ khi còn là sinh viên đại học. Từ khi quen Thiên Lam, cô yêu thích những loài hoa nhỏ dễ thương, cho làm cho khu vườn đó. Nay hoa nở rộ, dẫn cô tới xem một , hoa khiến cho tâm trạng Thiên Lam hơn, những ngày qua nhiều chuyện xảy khiến cô đủ mệt mỏi .
- Anh chỉ mời em tới thăm ngôi nhà thiết kế thôi.
Thiên Lam mỉm , lời cảm ơn Vỹ Khang xin phép rời . Ngay khi cô lấy chìa khoá định mở cửa phòng liền giật bởi tiếng vọng từ phía giàn hoa giấy.
- Ngu ngốc.
Thiên Lam thiếu chút nữa hét lớn vì sự xuất hiện đột ngột của Phúc Khang. Không kiếp cô đắc tội gì với mà kiếp hết thương doạ sợ bởi nữa.
- Cậu… … ở đây?
Phúc Khang ném chai nước lạnh về phía Thiên Lam:
- Từ sân bay về đây chắc cũng khát nhỉ. Uống .
Thiên Lam theo phản xạ liền dùng tay trái bắt lấy chai nước. Có ngu mới uống thứ nước rõ nguồn gốc . Ai mà tính tình kỳ quái như Phúc Khang ném gì chai nước đó chứ.
- Nước nha đam lạnh dì Hoa nấu đấy.
Thấy Thiên Lam chần chừ, Phúc Khang giành chai nước uống cạn một :
- Biết đề phòng cũng . Dù cũng là con gái, ở một .
Thiên Lam gì thêm với Phúc Khang nên lên tiếng:
- Tôi nghĩ và gì để với cả.
Phúc Khang bật :
- . Tôi tới đây chỉ để kiểm chứng vết thương ở tay khỏi hẳn mà thôi. Tay trái cũng khá đấy nhưng đưa tay bắt lấy chai nước chứng tỏ vẫn còn đau đúng ?
Thiên Lam dường như mất hết kiên nhẫn:
- Mong về cho. Tôi rảnh để buôn chuyện lúc .
Phúc Khang gật đầu:
- Được thôi. mong để mắt tới trai một chút. Hiện giờ Hải Anh làm so sánh với Vỹ Khang . Cậu ngôi nhà mời tới là tâm huyết của Vỹ Khang ? Hoa trồng ở đó đều là loại thích.