Thấy Thiên Lam im lặng ở hàng ghế ô tô, Vỹ Khang bật :
- Em gì để với ?
Thiên Lam cúi gằm mặt:
- Em… em xin vì lợi dụng . Em hứa sẽ dọn xe sạch sẽ, trả tiền viện phí cho .
Vỹ Khang tủm tỉm . Đương nhiên là cô gái giả vờ mất trí nhớ. Anh mời cô đến thăm nhà nhiều nhưng hứng thú. Hơn nữa sân thượng nhà cũng cây hoa hồng nào, chỉ một giàn hoa giấy cửa mà thôi.
Thiên Lam vội vàng lên tiếng khi thấy xe của Vỹ Khang tới ngã tư gần trường cô học.
- Anh Vỹ Khang. Anh thể cho em xuống cổng trường ?
Vỹ Khang nhẹ nhàng :
- Em như còn . Sắp tới nhà . Về đó em cứ việc chọn phòng. Bố công tác nên ngại .
Dứt lời, Vỹ Khang dừng xe ngay cổng căn biệt thự màu trắng.
- Tới nơi .
Thiên Lam vội vàng :
- Em… em về thôi. Dù bây giờ cũng muộn . Em ở nhà là ý .
Vỹ Khang nhoẻn miệng . Đương nhiên là nhà trọ của cô nhóc gần nơi ở. Anh cũng thừa cô chẳng đồng ý nán nơi nhưng mấy khi dịp “bắt cóc” trong lòng tới đây.
Vừa dừng xe trong sân, giúp việc tên Hoa bước tới mở cửa xe cho Thiên Lam.
- Cậu chủ nhắn để chuẩn . Mời cô trong nhà.
Thiên Lam ngượng ngùng, đưa mắt về phía Vỹ Khang:
- Em xin phép…
Không đợi Thiên Lam hết câu, Vỹ Khang lên tiếng:
- Em nhà ăn tạm chút cháo đưa em về. Dù dì Hoa chuẩn cả . Nếu em cứ đòi về như dì sẽ buồn đó.
Bà Hoa tủm tỉm . Chưa ai mới là buồn . Cậu chủ nhà bà từ xưa tới giờ từng dẫn bạn gái về nhà. Hôm nay bà mở mang tầm mắt, chỉ tiếc là ông bà chủ đang công tác còn chủ nhỏ thì chơi cùng đám bạn.
Nhắc tới chủ nhỏ là bà đau cả đầu. Người gì mà tính khí thất thường hơn cả thời tiết, chẳng lành tính điềm đạm giống cả.
lúc , tiếng xe mô tô phân khối lớn ngày một gần. Thiên Lam liền thấy một thanh niên trẻ chiếc mô tô màu đen bóng loáng.
- Ồ… Nay hai dẫn bạn gái về nhà qua đêm ?
Thiên Lam vội vàng giải thích:
- Anh Vỹ Khang là khách quen ở quán chúng . Anh thấy thương nên đưa về trường, tiện đường nên ghé qua đây.
Phúc Khang nhếch môi :
- Cũng hợp lý đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/vuon-toi-bau-troi/chuong-23.html.]
Vỹ Khang Phúc Khang và Thiên Lam mỉm :
Hai các em cùng tuổi nhưng xem Thiên Lam vẻ lớn hơn nhiều. Phúc Khang nhà vẫn còn ham chơi lắm.
Phúc Khang nháy mắt với trai:
- Muốn em gọi cô gái là chị chứ gì? Trừ khi đồng ý làm bài tập lớn em.
Vỹ Khang bật :
- Lo mà học . Nợ môn nữa là khỏi trường luôn đó.
Lúc , Phúc Khang sang dì Hoa gần đó:
- Dì món gì ngon ? Cháu đói quá.
Dì Hoa tươi :
- Có món cháo sườn đây. Hai và cô Thiên Lam ăn luôn cho nóng.
Phúc Khang vui vẻ :
- Cháu vẫn ăn với hành phi thôi. Không cho hành lá.
Thiên Lam tròn mắt ngạc nhiên. Thấy vẻ mặt phần bất thường của Thiên Lam, Phúc Khang tò mò hỏi:
- Sao? Cậu thấy ai ăn bao giờ ?
Thiên Lam vội lắc đầu, sang với dì Hoa:
- Dì thể cho cháu xin một bát giống như ạ?
- Đương nhiên là .
Nói xong, dì Hoa sang Vỹ Khang:
- Còn vẫn ăn như khi chứ hả?
Vỹ Khang nhoẻn miệng . Từ xưa tới nay chỉ Phúc Khang sở thích ăn uống khác . Xem Thiên Lam cũng khó chiều giống út nhà .
Thiên Lam vô tình bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Vỹ Khang liền cảm thấy tội . Cô vì trốn tránh Hải Anh nên lợi dụng , hiện giờ còn ăn đồ do dì Hoa chuẩn nữa chứ.
Thiên Lam dùng bữa xong liền với Vỹ Khang và Phúc Khang:
- Mấy hôm tới nhớ ghé quán nha. Em sẽ mời cả hai đồ uống do chính em pha chế để cảm ơn vì bữa ăn đặc biệt ngày hôm nay.
Phúc Khang hào hứng:
- Nổ địa chỉ xem nào.
Thiên Lam vui vẻ :
- Quán XƯA ở đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa.
Vừa tới đây, Phúc Khang liền đánh rơi chiếc thìa xuống đất. Đấy chẳng quán nước mà đám đàn em của đến ?