Chương 16: Một Đêm Của Riêng Anh – Không Cho Em Thoát
Đêm buông xuống, thành phố lấp lánh đèn.
Tại tầng cao nhất của biệt thự nhà họ Vũ, ánh sáng vàng ấm áp lan khắp phòng ngủ chính, mùi hương lavender dịu nhẹ quyện với tiếng nhạc jazz mềm mỏng khiến khí như tan chảy.
Yên Nhiên bước từ phòng tắm, tóc còn ướt, áo choàng tắm trắng trễ nửa vai.
Cô ngước lên, thì thấy Vũ Dạ Thần sẵn bên giường, tay cầm ly rượu đỏ, mắt ánh lên một thứ cảm xúc khó đoán — pha chút khao khát, chút điên cuồng, và nhiều hơn hết… là chiếm hữu.
**
“Đêm nay…” – Anh đặt ly xuống bàn, dậy, từng bước chậm rãi tiến về phía cô – “...là đêm của riêng .”
“Ơ… nhưng mai em …”
“Im lặng.” – Anh siết lấy eo cô, kéo sát lòng, thì thầm bên tai – “Cả ngày em dám đám đông, tự tin, tỏa sáng... Em cố kiềm chế thế nào ?”
Cô đỏ bừng mặt.
“Anh… ghen ?”
“Ghen? Không.” – Anh nhếch môi – “Anh chỉ đánh dấu từng chỗ em, để em nhớ… em thuộc về ai.”
**
Anh bế cô bổng lên, đặt xuống giường trong tiếng hét khẽ:
“Vũ Dạ Thần! Em …”
“Chưa chuẩn ?” – Anh cúi đầu, hôn lên cổ cô – “Anh sẽ giúp em chuẩn .”
Tay lướt nhẹ qua thắt lưng áo choàng, kéo sợi dây buộc.
Tấm áo trượt khỏi cơ thể mềm mại, lộ làn da trắng sữa, khiến thở nặng thêm vài phần.
“Đừng như …” – Cô đưa tay che mặt.
“Vậy thế nào?” – Anh kéo tay cô , thì thầm sát môi – “Nhìn như… sắp ăn em sống ?”
**
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/vo-ngoc-tong-tai-ba-dao/chuong-16-mot-dem-cua-rieng-anh-khong-cho-em-thoat.html.]
Chiếc ga giường nhàu .
Tiếng thở gấp, tiếng gọi tên , tiếng giường khẽ rung…
Anh để cô thời gian phản kháng, mỗi nụ hôn đều mang theo lửa cháy, dịu dàng, dữ dội.
“Ưm… nhẹ chút…”
“Không nhẹ.” – Anh ghé tai, giọng trầm như ma mị – “Vì vợ hôm nay quá , quá giỏi… khiến chỉ yêu đến khi em ngất.”
Cô vòng tay ôm lấy cổ , môi run khẽ: “Vậy… yêu em thật ?”
Lần , dừng , sâu mắt cô.
“Không yêu… mà là điên vì em .”
**
Một đêm , toan tính, giằng co.
Chỉ và cô – hòa như hai mảnh ghép cuối cùng khít nhất.
Đôi tay vuốt ve sống lưng cô, nụ hôn kéo dài bất tận, từng chuyển động sâu sắc và đầy ma mị khiến cô gần như thở nổi.
Đến khi kết thúc, cô mệt đến mức rúc n.g.ự.c , mắt lim dim.
“Anh…” – Cô gọi khẽ – “Nếu mai em biến mất…”
“Không bậy.” – Anh ôm chặt lấy cô – “Nếu em biến mất, sẽ san bằng cả thế giới để tìm em về.”
“Cả thế giới?”
“Ừ.” – Anh hôn lên trán cô – “Vì em là vợ ngốc, nhưng là tất cả của .”
**
…
Ngoài ban công tầng , một bóng đen đang quan sát qua ống nhòm, lạnh.
“Yên Nhiên… mày nghĩ mày thể trốn mãi? Tao trở . Và … sẽ ai cứu mày .”