Vô Hạn Lưu: Kỹ Năng Của Ta Là Sờ Xác - Chương 270: Quá Dính Người
Cập nhật lúc: 2025-11-08 11:18:50
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Cùng ngày đêm, 10 giờ tối.
Liên tiếp các tin tức mang tính bùng nổ (gây sốc), ghim (đặt) bảng xếp hạng hot của diễn đàn 【 Bí Cảnh Giang Hồ 】.
Theo lý mà , những tin tức cũng tính là gì, nhưng chịu nổi Vương Ly âm thầm thao túng phía . Không hot thì thật với tiền bỏ !
【 Dương Gian Thầm Lặng # Scandal Hồng Phấn # Nam Sủng 】
【 Dương Gian Thầm Lặng # Hẹn Hò Đêm Với Nam Người Mẫu Lai, Cửa Hàng Vịt Quay, Nam Thần Thay Ca? 】
【 Gương Mặt Thật Bại Lộ # Nhìn Thấu Không Nói Toạc, Vạch Trần Cuộc Sống Hai Mặt Của Dương Gian Thầm Lặng 】
...
Phía còn đính kèm vài tấm ảnh, làm cách nào mà mấy bức ảnh lởm khởm (chất lượng kém) đó.
Tuy nhiên, mức độ chú ý của những bài , thậm chí còn nhiều bằng lượng bình luận của mấy bài 【 Video quá trình ấp trứng linh sủng 】 bảng.
Vừa là cố ý bôi đen.
dù , khu vực bình luận vẫn ít nhận Mâu Tiểu Tư hoặc từng gặp qua Mâu Tiểu Tư, bày tỏ sự kinh ngạc.
【 Trời ạ, , cái khác xa bản cô quá. Tôi tưởng cô là tuýp lạnh lùng, kết quả ôm ấp hôn hít với nam sủng ngay mặt bao nhiêu , cô thật dũng cảm. 】
【 Thì cô thích kiểu ? một điều , đàn ông trong lòng cô trai và trẻ quá, là chơi ? Có thể cho ID của . 】
【 Lầu , đó hình như là linh sủng, nam sủng. Đây rõ ràng là cố ý làm chuyện, dùng tiêu đề khoa trương vô liêm sỉ để câu view, khôn thấy khôn (kẻ ngu thấy ngu). 】
【 Các chị em, các bạn xem ảnh chụp, cái nếu là thật, cô cũng ăn quá , mỗi đều là cực phẩm a, cùng là chơi, tại bên cạnh là dưa vẹo táo nứt ( kém sắc)? 】
...
“???” Vương Ly thấy bình luận, ngây , đôi mắt chớp a chớp. Hắn thầm nghĩ thế , rốt cuộc thế . Chẳng lẽ tiêu đề dẫn dắt đủ mạnh ? Tại một lời mắng cô nào? Sự chú ý của tại kỳ quái như ! Chỉ vì những trong ảnh đều là soái ca, nhan sắc cao ? Dựa cái gì!
Hắn trực tiếp gọi một cuộc điện thoại, bắt đầu trút giận: “Chính lên mạng mà xem, đây là hiệu quả , hả? Anh nếu làm thì sớm cuốn gói , sống để chọc tức giận, là lãng phí khí?”
Đầu dây bên , thanh niên gãi gãi cằm, cũng chút sốt ruột: “Hiện tại bình luận đều là chơi nữ, cho nên mắng là chuyện bình thường. Tôi sẽ dán thêm mấy cái nhãn (tag), dẫn thêm một chơi nam qua, bảo đảm mắng c.h.ế.t cô !”
Vương Ly: “...”
“Cái là nguyên lý gì?”
Thanh niên: “Rất bình thường. Cùng một tin tức tung , nếu nhân vật chính đổi thành nam, khu bình luận của chơi nam khẳng định là ghen tị hâm mộ. Ngược thì giống . Yên tâm, chuyện giao cho , lát nữa sẽ tìm một kẻ bôi đen chuyên nghiệp tới.”
Vương Ly bán tín bán nghi cúp điện thoại.
Hắn còn kiên nhẫn, một bụng đầy lửa. Hắn chỉ thấy Mâu Tiểu Tư mau chóng mắng, mượn đó để xoa dịu tâm hồn tổn thương của .
...
...
Giờ khắc , tại một tòa nhà ở khu Ngô Đồng.
Trong phòng ngủ, Nghiêm Quân Trạch tắm xong xuống, liền nhận mấy tấm ảnh chụp màn hình trong nhóm bạn .
【 Dương Gian Thầm Lặng # Hẹn Hò Đêm Với Nam Người Mẫu Lai, Cửa Hàng Vịt Quay, Nam Thần Thay Ca? 】
Nhấp mở hình ảnh, bên là ảnh chụp Mâu Tiểu Tư và Duy Mông ăn vịt ở cửa hàng hôm . Phần nhắc tới “Nam Thần Thay Ca”, biến thành ảnh chính và Mâu Tiểu Tư trò chuyện uống rượu ở quầy bar trong tiệm vịt .
... Cái gì Nam Người Mẫu Lai, cái gì Nam Thần Thay Ca, bộ là bịa đặt, vô căn cứ!
Gió Bắc trong nhóm vui sướng khi gặp họa: “Mày bôi đen , chậc chậc chậc, hơn nữa còn ghép nối hảo, Trạch ca Trạch ca, đau lòng mày một giây.”
Nghiêm Quân Trạch: “...? Cái quái quỷ ai làm?”
Hắn bật dậy, gõ lách cách điên cuồng gõ chữ, gõ nửa chừng. Lại thấy trong nhóm : “Yên tâm, tìm giúp mày dìm , giữa đêm mấy thấy .”
Nghiêm Quân Trạch nghĩ nghĩ, xóa nội dung trong khung chat, gõ : “Nói tóm , ai làm?” Chợt nhanh chóng chuyển sang diễn đàn lướt qua một cái, nhóm chat: “Dìm cái quái gì? Xử lý sự việc thể sạch sẽ hơn chút .” Trên bảng xếp hạng, ảnh của thì còn, nhưng các mục liên quan đến Mâu Tiểu Tư vẫn còn đó, cái gọi là dìm ?
Gió Bắc: “Ý gì, Dương Gian Thầm Lặng bôi đen mày cũng quản ?”
Nghiêm Quân Trạch A một tiếng lạnh lùng, thầm nghĩ vô nghĩa: “Hôm nay chuyện xử lý xong thì mày đừng ngủ, tao cũng ngủ , cứ ở đây chờ. Mày xem mà làm.”
“...” Gió Bắc cảm thấy Nghiêm Quân Trạch bệnh , nhưng hiểu thì hiểu, vì thể ngủ sớm một chút, vẫn tìm xử lý.
“Kẻ chụp lén là nhắm tao nhắm Mâu Tiểu Tư, mày tiện thể tra luôn .” Nghiêm Quân Trạch cảm thấy chuyện ở Khư Cảnh chỉ là ngoài ý , nhưng ở tiệm vịt , chừng là đang theo dõi .
Gió Bắc: “Được , tao thật phục mày, đáng lẽ tao nên rảnh tay thông báo mày giữa đêm, kết quả mày giao việc một đống.”
Nghiêm Quân Trạch để ý tới lời lải nhải của , vẫn đang chuyên tâm xem ảnh chụp. Duy Mông thì cả, tình huống ở tiệm vịt hôm đó rõ ràng. Mâu Tiểu Tư và Hữu An thì thế nào cũng chói mắt, khiến đau đầu. Đặc biệt là bình luận, nhiều đều khen Hữu An trai, cái ý nghĩa gì chứ, chỉ trai thôi thì tác dụng chó má gì? Nghiêm Quân Trạch khịt mũi coi thường.
Một lát , đột nhiên thốt một câu trong nhóm: “Các mày thấy, tao và cái nam sủng , ai trai hơn?”
Gió Bắc: “À???”
Nam Phong: “À???”
Gió Tây: “À???”
Đông Phong: “Mày là ai? Mày đoạt xác, là lên cơn?”
Người trong nhóm ngay lập tức sốc nặng, từng xếp hàng chịu tác động.
“...” Nghiêm Quân Trạch hỏi xong, cũng cảm thấy vô vị, thôi, đáp án.
Hắn ngửa lên giường, đáy mắt hiện lên một tia bất lực. trong nhóm chịu bu tha , vẫn ở đó líu lo, kinh hãi, như là chuyện gì tưởng.
Hắn chỉ thuận miệng hỏi một câu, nhưng hiệu quả như quả b.o.m ném nước, một hòn đá làm dậy sóng cả hồ.
Gió Bắc: “Không chứ, Trạch ca, mày thích Dương Gian Thầm Lặng ?” Trừ việc thích , ai hỏi cái loại vấn đề kỳ cục , hơn nữa còn là vấn đề hèn mọn như .
Gió Tây nhảy : “Đừng đừng đừng, ngàn vạn đừng, thích và đơn thuần ham chinh phục, đó là hai chuyện khác , chúng phân biệt rõ ràng.”
Nghiêm Quân Trạch thấy hứng thú: “Có gì khác ?”
Gió Tây nghiêm túc truyền thụ: “Thích là thích chính con cô , còn ham chinh phục là đó chú ý cô , hiện tại đột nhiên thấy bên cạnh cô thêm một đàn ông, cảm thấy thứ nhắm đến khác cướp hụt nên hụt hẫng. Tao thấy mày đây là đơn thuần ham chinh phục quấy phá, bình tĩnh vài ngày là thôi.”
“...” Tim Nghiêm Quân Trạch đập loạn xạ, hồi ức một chút , “Kỳ thật đến khi nam sủng xuất hiện mới...”
Gió Tây kiềm chế kinh ngạc: “Cho nên đó mày tình ý...??? Vậy mày sớm làm gì ?”
Nghiêm Quân Trạch nghẹn họng, trầm mặc.
Trước đây khi Mâu Tiểu Tư đến Đế Đô, chỉ cần việc để làm thì sẽ nghĩ nhiều, cuộc sống vẫn cứ trôi qua. từ khi Mâu Tiểu Tư tới Đế Đô, tâm tư của liền dần dần sống , chệch hướng, mất kiểm soát, căn bản chịu sự khống chế của chính . Hơn nữa cũng nghĩ nhiều. Là chơi, hôm nay sống mai chết, ai cũng bận rộn, loại chuyện tình cảm liền khó kết quả. Mâu Tiểu Tư như cái viên sủi cảo, bọc kín mít, cũng từng cơ hội.
Sớm làm gì , nào rõ ràng.
Lúc , trong nhóm trầm mặc một lúc lâu, chuyện.
Gió Bắc: “Tao đề nghị, đề nghị mày, tạm thời đừng tìm cô , thời gian đều cần, hai đứa mày hợp , thật sự, sớm rút lui .”
Gió Tây phụ họa: “Không cô , nhưng hai đứa mày hợp cũng là sự thật, huống hồ một cái linh sủng như , chơi bình thường còn chịu nổi, chi là mày?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/vo-han-luu-ky-nang-cua-ta-la-so-xac/chuong-270-qua-dinh-nguoi.html.]
Đông Phong nghiêm túc tổng kết: “Các sai, sớm đoạn, sớm sạch sẽ.”
Nghiêm Quân Trạch cứng đờ lưng, câu cuối cùng trong nhóm chat, sớm đoạn sớm sạch sẽ, cảm thấy chói mắt mà bực bội.
Huệ cô xuân thu (Ý chỉ thời thế, ngu ngơ).
Hiện tại .
Sao cảm thấy khó chịu hơn?
...
...
Bên , ký túc xá Thánh Sở.
Hữu An tắm rửa xong, khoác chiếc áo choàng tắm trắng tinh, cẩn thận bước .
Tóc đuôi , và hàng mi dài mảnh còn đọng nước, trông như một loài động vật nhỏ mới ướt mưa.
Nhẹ nhàng phòng ngủ, đóng cửa .
Hữu An thấy bóng dáng giường, phát hiện phụ nữ ngủ từ lúc nào.
Là vì chờ , nên mệt mỏi ?
Thiếu niên gần, dùng đôi mắt vô cùng thuần khiết và xinh Mâu Tiểu Tư, giống như đang một tín ngưỡng thần thánh mà thể xâm phạm, trong ánh mắt bất kỳ sự xúc phạm nào.
Đây là đầu tiên họ ở riêng kể từ khi thấy Chủ Nhân, thật .
Đáy mắt thiếu niên lộ nụ mãn nguyện và hạnh phúc. Hắn nhẹ nhàng tắt đèn, tiếp tục trong bóng tối chằm chằm cô, quyến luyến nhưng kiềm chế, bởi vì phụ nữ ngủ nông, nên dám bất kỳ hành động thừa thãi nào.
Mãi cho đến sáng sớm, khi Mâu Tiểu Tư tỉnh , mở mắt, phát hiện Hữu An vẫn luôn giữ nguyên tư thế cũ, co rúc sàn nhà bên chân cô, thẳng tắp cô.
Không đáng sợ, nhưng cũng chút quỷ dị.
Tên nhóc thức trắng đêm ?
Mâu Tiểu Tư chút khó hiểu. Cô phát hiện linh sủng và Tả Nhiên rốt cuộc vẫn khác biệt. Linh sủng càng giống một con ch.ó hoang nhặt về, trong mắt trừ Chủ Nhân thì còn gì khác.
quá dính .
Giống như rưới đầy mứt dâu tây lên bánh pudding sô cô la. Người thích ăn ngọt sẽ thích, thích ăn ngọt sẽ cảm thấy ngấy.
Mâu Tiểu Tư liền cảm thấy cái kiểu ngọt ngào , thừa thãi.
Bước xuống giường, Mâu Tiểu Tư mặt biểu cảm về phía : “Hữu An, hôm nay cứ ở trong phòng đợi , ngoài xử lý chút việc.”
Linh sủng đại khái là một loại sinh vật dễ tổn thương. Thiếu niên cho rằng sắp vứt bỏ, hoảng loạn dậy, theo bản năng nắm lấy tay cô, giống như một đứa trẻ thể rời xa cha .
Mâu Tiểu Tư để nắm lấy, nhưng quyết tâm rèn luyện : “Tôi cần mua một ít quần áo cho về, như thể ngoài với , hiểu ?”
Hữu An thở dốc hai tiếng, hai mắt lập tức ngấn đầy sương mù. Hắn kéo bàn tay cô, đặt lên mặt cọ loạn một cách vô tổ chức, trông vô cùng tủi và đáng thương.
Ngón tay vô tình cọ qua đôi môi đỏ mọng mê và ẩm ướt của thiếu niên.
Mâu Tiểu Tư cảm thấy thật mạng, cô làm nũng, nhưng ánh mắt Hữu An tràn ngập cầu xin, khiến cô nếu từ chối, chẳng khác nào một tội nhân tày trời.
Chuyện gì thế .
Dưới thế công của đôi mắt cún con (cẩu cẩu mắt) của thiếu niên, cuối cùng, Mâu Tiểu Tư thở dài, phát hiện thật sự cách nào với .
“Thôi , thể dẫn ngoài, nhưng đồng ý với một chuyện, đến tối buồn ngủ, dù ngủ cũng đừng chằm chằm , quá quỷ dị.”
Hữu An mím môi gật đầu, chút lúng túng. Hắn khẳng định làm sai chuyện gì khiến Chủ Nhân vui, nhưng Chủ Nhân vứt bỏ , đó là ân huệ lớn. Sau nhất định sẽ sửa, nhất định sẽ chú ý.
Cuối cùng, Mâu Tiểu Tư tốn một chút thời gian, mới khỏi cửa.
Cô đầu tiên là gọi chạy việc mạng, tiệm mua một bộ áo thun và quần dài nam cơ bản, đến cổng Thánh Sở lấy về, đó bảo Hữu An .
“Mặc tạm , hôm nay nhất định sẽ dẫn mua quần áo.”
Mâu Tiểu Tư cảm thấy nhất nên mua cho Hữu An một trăm bộ, dù cô thời gian để cùng thiếu niên dạo phố.
Chờ thứ thu dọn xong.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
Mâu Tiểu Tư chút kỳ quái qua mở cửa lớn, phát hiện bên ngoài, là Huấn luyện viên Kim (Kim Na Kéo).
“Huấn luyện viên Kim? Sao cô rảnh rỗi đến thăm, tham quan vệ sinh ký túc xá của ?”
“Đừng bỡn cợt (bần), cô gặp rắc rối .” Huấn luyện viên Kim vẻ mặt nghiêm túc, “Cô gây chuyện trong Khư Cảnh đúng , tìm tới cửa. Mau với , Đại Trưởng Lão cũng đang chờ.”
Gây chuyện?
Mâu Tiểu Tư nụ cứng , mạnh dạn đoán mò và cẩn thận xác nhận: “Vương Ly, Vương gia?”
Sau khi Huấn luyện viên Kim gật đầu, nhận đáp án xác định.
Mâu Tiểu Tư bực bội: “Cái Vương gia địa vị gì a, trực tiếp tới cửa hưng sư vấn tội (làm lớn chuyện), ngay cả Đại Trưởng Lão cũng kinh động?”
Lúc , cửa phòng ngủ khác cũng mở , Kiều San thấy động tĩnh thò đầu , chút chột : “Là vì chuyện cướp linh trứng , thật sự , đem linh trứng trả nhé?”
Mâu Tiểu Tư nhướng mày: “Trứng của cô còn nở mà?”
“Không nhanh như .” Kiều San ôm một viên trứng màu tím , quả trứng đó to bằng quả dưa hấu, màu tím nhạt, vỏ mỏng, cực phẩm!
Huấn luyện viên Kim ở cửa vẫn , lúc giục hai : “Mau với , các cô cũng cần quá sợ hãi, Đại Trưởng Lão khẳng định sẽ bảo vệ các cô, chỉ là , Gia Chủ Vương gia đích tới cửa, Đại Trưởng Lão cũng nể mặt.”
Mâu Tiểu Tư híp mắt: “Gia Chủ tới cửa? Vì một quả trứng, thật đủ làm trò ( thể), Vương Ly quả nhiên phế vật.”
Huấn luyện viên Kim trừng cô: “Không chỉ vì một quả trứng, mà còn vì thể diện. Cho dù một thiên tài cấp bảy của Thánh Sở cướp , Vương gia chừng cũng sẽ chấp nhận, nhưng cô, một tân sinh viên cướp , bất kỳ gia tộc nào sẽ chịu phục.”
“Cái là đạo lý gì?” Mâu Tiểu Tư nhịn một hồi lâu, mới phun trào (phun tào).
Cô kéo Hữu An trong phòng lên, theo Huấn luyện viên Kim và Kiều San cửa.
Trên đường, Kiều San Hữu An, ánh mắt sáng rực: “Tiểu Tư, cô nên cho mang khẩu trang hoặc là giấu chứ, cô thấy như thanh sắt nam châm , phàm là ngang qua, bất kể nam nữ đều kìa.”
“Cứ để xem , nếu gương mặt sinh vĩ đại như mà để phí (bạch trường), thỉnh thoảng cũng nên làm phúc cho quần chúng chứ.” Mâu Tiểu Tư cảm thấy cái gọi là nhan sắc, rốt cuộc cũng chỉ là thứ tô điểm (dệt hoa gấm), căn bản cần thiết giấu riêng (tư tàng).
Rốt cuộc cô cần một bình hoa yếu ớt, cô nuôi Hữu An, là vì Hữu An thể trở thành chiến lực của cô.
Vài phút ... Mâu Tiểu Tư và Kiều San, theo Huấn luyện viên Kim, tới phòng tiếp khách của Đại Trưởng Lão đỉnh núi.
Vẫn là khung cảnh quen thuộc, bố cục quen thuộc. Trên bàn bày mười mấy chén , trong khí tràn ngập hương thoang thoảng.
Khoan ... Mười mấy chén ??? Mâu Tiểu Tư kinh ngạc ngẩng đầu, khắp nhà là , chút ngơ ngác.
Tại vì một quả linh trứng mà Vương gia tới nhiều như , kéo bè kéo lũ đánh cũng cần rầm rộ (hưng sư động chúng) đến thế chứ.
Bên cạnh, Kiều San chút căng thẳng, khẽ nhéo tay Mâu Tiểu Tư: “Sao trận địa lớn (trận trượng) như , cứ cảm thấy sự việc đơn giản như thế.”