Vô Hạn Lưu: Kỹ Năng Của Ta Là Sờ Xác - Chương 268: Vẻ Đẹp Của Nam Sủng
Cập nhật lúc: 2025-11-08 11:18:48
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đã lâu gặp, Nghiêm Quân Trạch.”
Baileys chào hỏi .
Hai đây từng cùng vượt phó bản, ở Đế Đô làm việc ngẫu nhiên cũng sẽ gặp , cho nên cũng coi như quen .
Bất quá... Baileys nghiền ngẫm hai giây, từ lúc Mâu Tiểu Tư phá quả trứng , cô mơ hồ cảm thấy, khí ở hiện trường dường như đúng lắm, nhưng đúng ở chỗ nào, thể rõ .
Dù Nghiêm Quân Trạch, trông vui.
“Cô bảo Mâu Tiểu Tư cẩn thận một chút cái tên Hữu An , linh sủng hệ Ám, dễ nuôi như .” Có thể thấy Nghiêm Quân Trạch vô cùng vui, lời đều mang theo một mùi giấm chua nồng nặc phá tan bầu trời.
và sủng ký khế ước, còn thể làm gì . Trong lòng âm thầm bốc lên một ngọn lửa, chỗ nào để , tức c.h.ế.t !
Baileys sửng sốt phản ứng quá lớn của , : “Tôi , linh sủng càng mạnh nhất định càng , ít nhất đối với hệ Ám là . Bất quá sẽ phá đám cô , con Ác Ma đó trưởng thành còn cần thời gian.”
“...”
Nghiêm Quân Trạch đưa tay lên trán, vô ngữ, “Tôi cái ‘cẩn thận’ , thôi bỏ ...”
Ngực chất đầy sự khó khăn, thầm nghĩ một Tả Nhiên cũng đủ , thêm một Hữu An. Đau, quá đau!
Nếu Mâu Tiểu Tư chỉ xem trọng nhan sắc thì , xem gia thế cũng , đều kém.
Hơn nữa, cũng thể lời mà.
Trừ việc nhất định làm sự nghiệp, thể giống Tả Nhiên kim ốc tàng kiều (cất giấu ) .
Nghiêm Quân Trạch lập tức từ nổi trận lôi đình trở nên sống còn gì luyến tiếc, một loại cảm giác bất an về đại sự.
Khốn kiếp, khốn kiếp, kh*ốn kiếp.
Không thể nào, cô lẽ nào, chỉ thích cái kiểu nhu nhược ngoan ngoãn , cái kiểu mặc bài bố ?
Vậy thì xong !!!
Giống như sợi dây cung căng thật lâu, Đăng ~ một tiếng, đứt!
Ngực Nghiêm Quân Trạch phập phồng nặng nề và kéo dài một chút, tựa như đang kiềm nén.
Hắn làm thể cảm thấy thể đợi thêm nữa, cần chủ động xuất kích!
mà, thật sự thể chấp nhận ? Thế giới Quỷ Quái một Tả Nhiên, hiện tại thêm linh sủng Hữu An, đạt cái gì, ở thế giới hiện thực, đảm nhận vai trò tình nhân của Mâu Tiểu Tư?
Nghiêm Quân Trạch tâm phiền ý loạn, cảm thấy triệu thể chấp nhận . Thôi thì vẫn là nên tập trung làm sự nghiệp , đúng , làm sự nghiệp mới là chuyện đàng hoàng. Làm thể nảy sinh ý niệm l..m t.ì.n.h nhân cho khác chứ, điều quả thực quá thái quá.
Hắn đột nhiên giật , hầu như chào hỏi, rời khỏi nơi ngay lập tức, với vẻ mặt thanh tâm quả dục như xuất gia, cách khá xa.
...
...
Bên , sự chú ý của Mâu Tiểu Tư vẫn luôn đặt Hữu An.
Cô tìm mấy miếng thịt nướng đút cho Hữu An. Sau khi ăn xong, sắc mặt thiếu niên rõ ràng hồng hào hơn ít, cũng sức lực, thể tự thẳng.
dù , cũng luôn thích kề sát Mâu Tiểu Tư, giống như một loại khuyển (chó) thuần phục, bản năng, quấn lấy cánh tay cô rời.
Dường như dính .
“...” Mâu Tiểu Tư vài đẩy , phát hiện đối phương càng quấn càng chặt, còn luôn dùng ánh mắt cầu xin cô, liền chút bất đắc dĩ.
Hiện tại Hữu An mới phá xác, lẽ thiếu cảm giác an ?
Nếu mạnh mẽ bẻ , lẽ còn sẽ làm tổn thương , thôi kệ, để tính.
Mâu Tiểu Tư để tâm, linh sủng mà, nuông chiều một chút cũng .
Huống hồ cô cho tới bây giờ vẫn cảm thấy, tất cả điều đều quá chân thật. Độ trung thành 100%, hóa chỉ thể một .
“Cảm giác an , ai bằng.”
Mâu Tiểu Tư kỳ thật vẫn là một thực tế. Cô cho rằng mối quan hệ đời, đều lợi ích mới thể duy trì, bất kể là tình yêu, hữu nghị, tình , đều ngoại lệ.
ít nhất giờ khắc , Tả Nhiên và Hữu An, là bộ thuộc về cô. Điều khiến cô vui.
...
Lúc , khu đất đen ở Khư Cảnh.
Trong huyệt động tối tăm ẩm ướt.
Kiều San hự hự, nhào vài viên thuốc lớn, cái gì bò cạp, cóc, tất cả đều cô nghiền nát, trộn với thảo dược thành bùn đen cho Duy Mông ăn.
Cô rốt cuộc bảo mẫu (y tá), chỉ là hiểu sơ về y thuật mà thôi, bất quá may mà trị liệu cho Duy Mông, đối với cô mà cũng khó, chích thêm mấy ống thuốc là .
Dưới ánh sáng lờ mờ, Duy Mông tựa vách đá, sắc mặt cho lắm. Có lẽ cảm thấy mất mặt, là một hoàng thất con cháu, từng chịu qua loại ủy khuất bao giờ, còn khác thấy cảnh sa sút nhất của , thể coi là lịch sử đen của .
“ , Khư Cảnh kết thúc, các ngươi nên về nước nhỉ.” Kiều San thu dọn công cụ đất, vỗ vỗ mông, thuận miệng .
Trong khí tràn ngập mùi thảo dược quái lạ, dễ ngửi.
Duy Mông tỉnh táo : “Phải, ngày mai, hoặc lẽ ngày , sẽ rời .”
“Thời gian trôi qua thật nhanh.” Kiều San liếc một cái, cảm thấy vương tử hoàng thất cũng quá làm màu (kiêu kỳ) nhỉ. Mấy viên thuốc cô nhào cũng ghê tởm, nhưng đối phương ăn là ăn.
“Nếu ngươi khỏi gần hết , đây.”
Kiều San dậy cáo biệt, nhiệm vụ của cô thành, tiếp theo còn chính sự cần làm .
Mới hai bước, Duy Mông cũng dậy, vịn vách động hỏi: “Cô tìm Mâu Tiểu Tư ?”
“Ừ đúng .” Kiều San , “Sao, ngươi cũng tìm cô ?”
Duy Mông nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Tôi... Tôi còn tìm linh trứng.”
Hắn vốn nhờ Kiều San giúp, với Mâu Tiểu Tư một câu cảm ơn, nhưng suy nghĩ kỹ , lời cảm ơn vẫn nên tự thì hơn.
Mặc dù bảo bối ở tọa độ vẫn Mâu Tiểu Tư lấy , nhưng thể tay rời khỏi, tìm một viên linh trứng mạnh mẽ khác, mãn văn, ít nhất cũng là bảy văn, tám văn. Có lẽ như Mâu Tiểu Tư , tìm một thú cưỡi bay cũng khá .
...
Một khỏi huyệt động.
Kiều San lắc đầu, phát hiện và nước ngoài, thật sự làm bạn , lời hợp , nửa câu cũng thấy thừa thãi, khí đều ngượng nghịu.
Sau khi nhận tin tức của Baileys.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/vo-han-luu-ky-nang-cua-ta-la-so-xac/chuong-268-ve-dep-cua-nam-sung.html.]
Kiều San cũng trì hoãn, vội vàng tìm họ hội họp.
Cô từ Baileys rằng Mâu Tiểu Tư chỉ bình an vô sự, mà còn thành công phá trứng ký khế ước linh sủng, hiểu cô chút mong đợi và phấn khích.
Cô thầm nghĩ đó chính là trứng văn đó, trứng văn hệ Ám, là sự tồn tại thể gây chấn động trong bí cảnh. Nở một con hắc long (rồng đen) cũng quá đáng .
Là một thành viên của Gia Tộc Đa Bảo, cô đương nhiên hy vọng linh sủng của Mâu Tiểu Tư, càng uy tín càng !
điều mà Kiều San thể ngờ tới là, khi thấy Mâu Tiểu Tư nữa, cô kinh ngạc nhảy dựng lên tại chỗ.
“Này, , cái thiếu niên xinh nhu nhược là ai , từ ?”
“Các cô giấu làm gì thế?”
“Còn nữa, tại hầu như rúc trong lòng Mâu Tiểu Tư? Ai thể cho ?”
Đồng tử Kiều San co rút vì kinh ngạc và sợ hãi, chỉ Hữu An: “Tôi hiểu nổi, cái cảnh tượng , hiểu nổi.”
Mâu Tiểu Tư dừng hai giây, bình tĩnh giải thích: “Cậu là linh sủng của .”
“...?”
Kiều San vẻ mặt thể tin: “Cô xem cô đang gì , linh sủng của cô, tại là ?”
Thiếu niên mắt, dáng vẻ cao gầy, mặt mày như tranh vẽ, đắp một tấm chăn lông cừu trắng muốt. Nhìn thoáng qua tấm chăn, bên trong là quần áo bó sát, n.g.ự.c phập phồng, xuống chút nữa, eo thon, đường cong bụng sâu...
Cô chỉ thoáng qua, liền hổ đến mức vành tai đều đỏ.
Trời ơi, quá sốc, cái hình ảnh .
“Tiểu Tư, cầu xin cô, cho một bộ quần áo tử tế mặc , hai cứ như , trông thật sự bình thường! Khiến cô giống như một kẻ biến thái !”
Trọng điểm là, ánh mắt thiếu niên Mâu Tiểu Tư cứ nhão nhoét, môi hồng hé mở, giống như đang làm gì đó , cô chịu nổi.
Đi ngoài như thế mà thấy, chẳng sẽ lên tiêu đề diễn đàn .
“Phải ?” Mâu Tiểu Tư hậu tri hậu giác, cau mày , phát hiện quả thật bỏ qua vấn đề .
trong tay cô căn bản quần áo đàn ông a, chẳng lẽ cho Hữu An mặc đồ nữ?
Ai, thế, mượn một bộ của Nghiêm Quân Trạch.
“Khoan , hình như thật sự .” Mâu Tiểu Tư chợt nhớ điều gì đó, lấy bộ quần áo của Vương Ly , chuẩn cho Hữu An mặc . Bộ quần áo là đạo cụ, dù khác mặc qua cũng tính là dơ, huống hồ chất lượng , thể dùng tạm một chút, lát nữa mua đồ mới cho là .
“Bộ quần áo quen mắt quá, , đây nhuyễn giáp của Vương Ly ?” Dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu Baileys.
Sau đó, ba phụ nữ đồng thời đầu , phi lễ chớ thị ( phép tắc thì ), nam sủng của Mâu Tiểu Tư quần áo, các cô .
Mâu Tiểu Tư cho là đúng : “Hiện tại là của , cướp Vương Ly.” Nói , cô móc từ túi đồ một quả linh trứng màu tím, ném cho Kiều San, “Còn một quả trứng, dường như là hệ Độc, Kiều San cô xem dùng ?”
Kiều San theo phản xạ đưa tay tiếp lấy, cả ngây ngốc: “À? Trứng bảy văn, đây cũng là cô cướp ?”
Lúc , sự kinh hãi trong lòng cô thể dùng lời nào để diễn tả.
Theo ý tưởng ban đầu, cô thể tìm một viên trứng hệ Độc nhất, tìm thì tìm một quả hệ Hỏa, năm văn là đủ .
Lại ngờ hiện tại trực tiếp một quả trứng bảy văn, trứng hệ Độc bảy văn, đó là sự tồn tại mà ngay cả các đại gia tộc cũng dốc sức tranh đoạt.
Hơn nữa quả trứng quý giá như , cô cầm trong tay còn chút nóng tay a.
Đây là trứng mà cô thể xứng đáng ?
Một bên, Baileys thấy quả trứng trong tay Kiều San, quả nhiên sắc mặt đổi, lập tức giữ bình tĩnh: “Cái gì, cô chỉ cướp quần áo của Vương Ly, còn cướp trứng của Vương Ly?”
“Tiểu Tư, loại linh trứng cực phẩm , cần nghĩ, khẳng định là Vương Ly dùng tài nguyên gia tộc đổi lấy. Cô làm như quá nguy hiểm, chúng vẫn nên mau chóng trả trứng , nếu khỏi Khư Cảnh giải quyết thế nào.”
Baileys cho rằng, các cô căn bản cần thiết chọc Vương Ly.
Cho dù Vương Ly đáng ghét đến mấy, cũng nên dùng phương thức , trắng trợn đoạt lấy thứ mà gia tộc dốc hết tài nguyên mới . Điều quả thực là đang tìm chết.
Có những thứ dù tay, của thì căn bản cũng giữ , lẽ nào Mâu Tiểu Tư đạo lý .
Baileys bất đắc dĩ thở dài.
“Không , nhận lấy .” Mâu Tiểu Tư một chút cũng lo lắng, “Dù đắc tội từ lâu , huống hồ nếu Khư Cảnh, cướp linh trứng cũng bình thường. Lúc còn quản bối cảnh ? Là đoạt của .”
Đôi khi nghĩ càng nhiều, sợ hãi cũng càng nhiều, ngược càng bó tay bó chân.
Mâu Tiểu Tư dù cũng sợ cái tên Vương Ly .
Vừa vặn lúc , Hữu An mặc quần áo của Vương Ly .
Phải , bộ quần áo chất lượng tồi.
Thân hình Hữu An hơn Vương Ly, nhan sắc cũng cao hơn. Đôi mắt to ướt át, tinh xảo giống như búp bê Tây Dương. Lúc lúng túng đó, đôi môi mỏng mím , dường như nên lấy lòng Mâu Tiểu Tư như thế nào.
Mâu Tiểu Tư một tiếng, vẻ đáng yêu của làm cho rung động, lên sờ sờ đầu , giống như sờ mèo con ch.ó nhỏ, “Có thể ?”
Hữu An trả lời, mái tóc che khuất mặt mày. Vừa đến gần Mâu Tiểu Tư, cả lập tức dán cô như rắn, tham lam hấp thu nhiệt độ cơ thể cô.
Hắn đại khái là nghiện thở của Mâu Tiểu Tư, bởi vì đây là Chủ Nhân của , Chủ Nhân độc nhất vô nhị. Hắn thật hy vọng thể vĩnh viễn cô ôm lòng, ôm thật chặt, ngạt thở cũng . Hắn khẩn thiết áp sát cô, giống như động vật nhỏ tìm kiếm sự an ủi, yếu ớt đáng thương.
“Chẳng lẽ là một câm?” Mâu Tiểu Tư mờ mịt một chút, cũng miễn cưỡng nữa.
Không , cô đủ kiên nhẫn. Cái vật nhỏ đáng thương đáng yêu, còn trung thành với cô trăm phần trăm. Cô cảm thấy một sự hưng phấn khó tả. Nghĩ , cô cũng an ủi giống như ôm chặt Hữu An.
Nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị , Kiều San và Baileys đều kinh ngạc nhướng mày.
Người sáng suốt đều , Mâu Tiểu Tư cưng chiều Hữu An đến mức nào, quả là sống lâu thấy.
Mỹ Lạp gãi gãi đầu, ghé : “Tôi cảm thấy, Mâu Tiểu Tư giống như mê hoặc , lẽ nào nuôi linh sủng đều là như thế ? Thân mật khăng khít đến ?”
Baileys thản nhiên : “Cũng gần như , linh sủng là sự tồn tại bầu bạn với chủ nhân cả đời. Sau khi ký khế ước thành công, khao khát mật, lấy lòng chủ nhân, đây đều là khắc sâu trong xương cốt của chúng. Sau trứng của cô nở , cũng sẽ như .”
“ ,” Kiều San che miệng trộm: “Đáng tiếc linh sủng của chúng đều là tiểu động vật, . Nói thật, nếu một nam sủng xinh như Hữu An, còn khoa trương hơn cô nhiều, cô kiềm chế đó chứ?”
Mỹ Lạp từ từ nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “Vậy Mâu Tiểu Tư nếu tìm bạn trai, làm bây giờ, đối phương sẽ ghen ?”
“Vậy tìm sẽ ghen là a.”
Baileys cảm thấy điều là vấn đề, “Rất nhiều chơi đều thoáng (mở), huống hồ cần bạn trai tác dụng chó má gì, linh sủng chẳng hơn ?”
“ nha, cô đúng.” Mỹ Lạp mắt sáng lên, xoa xoa tay, “Bạn trai căn bản vô dụng, xin hỏi, cũng một linh sủng như Hữu An, nhận?”
Baileys và Kiều San đồng thời liếc xéo cô một cái, đồng thanh: “Cô đừng mơ!”
Mỹ Lạp: “...”