Vô Hạn Lưu: Kỹ Năng Của Ta Là Sờ Xác - Chương 255: Người Quen Cũ
Cập nhật lúc: 2025-11-08 11:18:35
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
“Có chuyện gì thì , đột nhiên nghiêm túc thế làm gì?” Mâu Tiểu Tư làm vẻ chăm chú lắng .
“Tớ quen Phán Quan.”
Nghiêm Quân Trạch xong, nhanh chóng đánh giá sắc mặt cô: “Đã quen từ lâu , chuyện nhiều , nên tớ định tìm rõ một .”
Mâu Tiểu Tư xong sững sờ một lúc, hiểu lắm: “Ai, với Phán Quan?”
Cô vô cùng kinh ngạc, hai tưởng chừng liên quan gì , là ý gì?
“Xin hỏi, định nghĩa quen là gì? Trước đây cô nhốt ở phòng thẩm vấn, cũng coi là quen , ý cái đó chứ?”
Nghiêm Quân Trạch nghiêng mặt , cố gắng sắp xếp ngôn ngữ: “Sớm hơn tưởng tượng nhiều, từ khi còn nhỏ, cả khi chúng trở thành chơi, .”
“Cô thực là đứa trẻ gia đình tớ nhận nuôi, chính xác hơn, là một trưởng lão của Nghiêm gia mang về. Bọn tớ thể coi là lớn lên cùng …”
Lúc , đường ven đường nhiều, con đường vẻ đặc biệt vắng lặng.
Mâu Tiểu Tư càng càng kinh ngạc, là ý gì, đuổi g.i.ế.c cô, c.h.é.m đầu cô, lớn lên cùng Nghiêm Quân Trạch?
Một vài ý nghĩ tồi tệ, kiểm soát ùa .
Như dự cảm, Mâu Tiểu Tư ngắt lời : “Từ từ, đừng về mấy chuyện thanh mai trúc mã, thơ ấu vô tư lự đó, hứng thú.”
Cô yên tại chỗ một lúc, hỏi: “Lần tìm , lấy tài liệu đầu đen, làm Phán Quan sẽ ? Tôi chỉ rõ chuyện . Tôi hỏi , chuyện liên quan đến đúng ?”
Dứt lời, trong khí dường như ấn nút dừng.
Một câu hỏi tưởng chừng đơn giản, Nghiêm Quân Trạch trầm mặc, nghẹn họng vài giây, giọng dần yếu : “Có liên quan.”
“Tớ xin , nhưng tớ cô sẽ quá đáng như …”
Lòng Mâu Tiểu Tư chợt lạnh, ngờ sự việc là như thế .
Cô như ai đó đ.â.m một nhát, da đầu chợt tê dại, còn nhận mắt.
Cô yên thất thần trong chốc lát, theo bản năng xoay bước .
Thần sắc Nghiêm Quân Trạch đổi, lập tức theo: “Cậu ?”
“Mâu Tiểu Tư, để tớ hết chứ. Tớ xem là bạn bè mới thẳng thắn với , tớ hạ quyết tâm lớn thế nào .”
“Cậu đừng im lặng thế chứ.”
Sắc mặt Mâu Tiểu Tư lạnh nhạt, ánh mắt cô đổi: “Bây giờ vô cùng may mắn, may mà thật sự thổ lộ tình cảm với . Hai chúng chính là quan hệ giao dịch và lợi dụng lẫn . Trước đây coi như mắt mù, cứ ngỡ giữa chơi tồn tại tình bạn.”
Nghiêm Quân Trạch lời cô đ.â.m trúng, n.g.ự.c khẽ nhói: “Cậu đừng như , tớ cảm thấy tớ thể giải thích. Tớ tệ như nghĩ, tớ và Phán Quan cũng tình cảm sâu đậm đến thế. Tớ chỉ sợ một ngày, chuyện từ miệng khác, thà tớ còn hơn.”
Mâu Tiểu Tư giọng lạnh tanh: “Vậy thật sự cảm ơn , cảm ơn đại phát từ bi cho .”
“Tôi khuyên , từ giờ trở hãy tránh xa một chút. Tính thù dai lắm, nhất đừng để bắt chuyện qua với nghiệp đoàn tà ác nào, nếu sẽ bắt đầu tiên!”
Nghiêm Quân Trạch há hốc mồm: “Cậu còn bắt tớ ?”
“ , chỉ bắt , còn điều tra , sẽ điều tra cả nhà !” Mâu Tiểu Tư một cách ác ý: “Cậu đừng để thấy nữa. Cậu, và cả Phán Quan nữa, sẽ thu thập từng bước một. Tôi đặt lời đây!”
Trong mắt Nghiêm Quân Trạch hiện lên vẻ khó tin: “Không , tính tình quá đáng đấy, trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Có kiểu như ?”
Hắn từng thấy Mâu Tiểu Tư như , lời đe dọa trần trụi đặt bàn, giây là bạn bè, giây là kẻ thù đội trời chung, còn tuyên chiến nữa chứ. Tư duy nhảy vọt khiến thể theo kịp.
Tên vô tâm .
“Cậu bình tĩnh ? Tớ cần rõ ràng, tớ bán . Chuyện ngày hôm đó phức tạp, nhưng việc của do tớ tiết lộ cho Phán Quan, tớ cũng chỉ cô lợi dụng thôi.” Nghiêm Quân Trạch luôn thích làm rõ chuyện.
"Ngươi lợi dụng liền lợi dụng , nó đầu c.h.é.m cô , cô c.h.é.m thử xem!" Mâu Tiểu Tư ngữ điệu dần gấp, ánh mắt oán hận đủ khiến tim nhảy dựng.
Nghiêm Quân Trạch ngậm miệng một lúc lâu.
Ánh mắt dừng khuôn mặt cô, đột nhiên còn lời nào để .
"Xin ."
Nói đến mức thì còn gì đáng nữa.
Lòng trùng xuống, cảm thấy hiện tại lúc để giải thích, lẽ đợi Mâu Tiểu Tư nguôi giận đến, sẽ hơn một chút.
"Cô đừng quá tức giận, thật sự nghiêm trọng như cô nghĩ , thôi thì cô bình tĩnh , mấy ngày nữa đến, việc cô nhờ làm vẫn sẽ làm cho cô."
Nghiêm Quân Trạch cô, ánh mắt sâu, một hồi lâu, nhéo chìa khóa xe lưng .
Mâu Tiểu Tư chuyện.
Anh càng lúc càng xa, sải bước đến chỗ đậu xe, nhấn chìa khóa, đèn xe coupe màu đen sáng lên một cái, mở cửa, tay đặt khung cửa, nhưng trực tiếp bước , nội tâm đấu tranh vài giây, Nghiêm Quân Trạch cắn răng, đóng cửa xe , xoay ngược trở .
"Mâu Tiểu Tư, lời còn xong ."
Thiếu chút nữa cô cuốn theo mất.
Nghiêm Quân Trạch nghĩ thầm, thể mấy ngày nữa, loại chuyện , quá một ngày cũng , gặp chừng thật sự thành kẻ thù đội trời chung.
Có chuyện rõ ràng.
Anh đuổi theo Mâu Tiểu Tư đang cắm đầu đường, một nữa giải thích: "Phán Quan vẫn luôn lợi dụng thế của để lừa gạt sự đồng tình của , mục tiêu của cô là Nghiêm gia, thể nào thông đồng với cô , huống hồ chúng hồi nhỏ tuy cùng lớn lên, nhưng cũng thiết như cô nghĩ, Nghiêm gia nhiều trẻ con, chúng chỉ tương tự như quan hệ chị em họ thôi."
Đối diện với sự im lặng của Mâu Tiểu Tư, sự kiên nhẫn của hề giảm: "Lần cô đến tìm lấy tài liệu đầu đen, là suy xét chu nên liên lụy cô, nhưng cũng là cô dùng một vài chuyện uy h.i.ế.p gặp mặt, việc chạm mặt cô thật sự là ngẫu nhiên, cô giám sát , bắt , ngày một ngày hai, nhưng cô bắt thẩm vấn, và việc cô ... cô đuổi giết, nhận rõ và còn mắc lừa cô nữa."
"Nói thật hiện tại chỉ cô, chị cũng đang tìm cách g.i.ế.c cô , nếu giữa chừng mềm lòng, cũng sẽ nhiều chuyện xảy ."
Đối diện với ánh mắt cuối cùng Mâu Tiểu Tư chịu bố thí , ánh mắt Nghiêm Quân Trạch định, nhanh chóng đưa giải pháp: "Cô tin, thể giúp cô, nếu cô vẫn g.i.ế.c cô ."
Mâu Tiểu Tư suốt quá trình đều giữ khuôn mặt lạnh nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/vo-han-luu-ky-nang-cua-ta-la-so-xac/chuong-255-nguoi-quen-cu.html.]
Cho đến khi câu cuối cùng, cô mới cân nhắc hai giây, ánh mắt chuyển sang, đối diện với .
Nghiêm Quân Trạch lập tức bày một bộ dáng sai liền sửa quang minh chính đại: "Tôi rõ ràng đấy nhé, chỉ bấy nhiêu việc thôi, cô thông minh như , nhất định rõ ."
Mâu Tiểu Tư dời ánh mắt : "Tôi cần giúp, chuyện của và Phán Quan tự giải quyết, cô đến g.i.ế.c , sẽ chọc cô ,"
"Còn nữa, tránh xa một chút, cho dù phản bội , cũng nghi ngờ mưu đồ gây rối với ."
Nghiêm Quân Trạch vẫn song hành cùng cô, duy trì cách , xong lời , vững vàng sững sờ một chút: "Tôi? Tôi mưu đồ cái gì ở cô."
Mâu Tiểu Tư mà : "Chính cảm thấy bình thường , bạn bè với sẽ làm đến mức độ ? Tôi cảm thấy thích ."
?
Tim Nghiêm Quân Trạch đập như sấm, nhất thời thất ngữ.
Khốn nạn.
"Cô cái gì đấy, ai thích cô, cô bệnh ?" Mặt đỏ bừng lên, ngờ Mâu Tiểu Tư chuyện thẳng thừng đến thế, "Tôi cho cô nha, đối với cô thẹn với lương tâm, cô đừng tự não bổ linh tinh."
"Không thẹn với lương tâm." Mâu Tiểu Tư đầu , ánh mắt thâm sâu: "Anh xác định?"
Tim Nghiêm Quân Trạch đập nổ tung, cứng cổ : " , thẹn với lương tâm!"
"Vậy mặt đỏ cái gì?"
"Tôi, cô chọc tức!"
Thần sắc Mâu Tiểu Tư dịu, một lát , lông mày cuối cùng cũng giãn : "Anh nếu như , thì ."
Nghiêm Quân Trạch mang theo khuôn mặt cà chua, cố gắng giữ bình tĩnh, cả như lửa đốt, cuối cùng vẫn là thực sự chịu nổi nữa, tự tìm cớ .
Mâu Tiểu Tư mặc kệ , đèn xe lưng lủi xa như chạy trốn, trong lòng thầm lẩm bẩm: "Thảo nào, thảo nào , tính tình Phán Quan tàn nhẫn đến thế , khó trách ở phòng thẩm vấn, cô thể bắt Nghiêm Quân Trạch, hóa là nguyên nhân ."
"Ha, Nghiêm Giai Nùng thể bỏ qua cô mới là lạ, Phán Quan chỉ cần tồn tại một ngày, đối với Nghiêm gia là một mối uy hiếp, ai thể cho phép một cái nghề nghiệp tà ác thực lực mạnh mẽ như , còn là hận Nghiêm gia đến thấu xương tồn tại đời."
Mâu Tiểu Tư đảo tròng mắt, nhận căn bản cũng cần sợ hãi Phán Quan, cứ chờ cô cũng sẽ c.h.ế.t thôi.
"Bất quá cũng , bình tĩnh mà xét, còn bội phục cô , một mà thể lên vị trí trưởng lão Hắc Đăng Giáo Hội, dã tâm và nhẫn tâm cùng tồn tại, ẩn nấp nhiều năm như trở về, Nghiêm Giai Nùng còn làm gì cô ."
"Đáng tiếc, nếu là nghề nghiệp tà ác, Phán Quan cô chắc chắn là một thiên tài danh tiếng lẫy lừng, cho dù là Thánh Sở, cũng mấy thể so sánh với cô ."
Mâu Tiểu Tư tiêu hóa vài giây chuyện , thở dài.
Rốt cuộc tình hình Nghiêm gia là thế nào, còn từng bức nghề nghiệp tà ác, nơi nước quá sâu, cô bơi nổi, sẽ c.h.ế.t đuối.
Về loại chuyện cô vẫn nên ít dính thì hơn, bao gồm Nghiêm Quân Trạch, cận quá với lợi cho cô.
Mâu Tiểu Tư lặng lẽ một lát, lúc mới xoay bắt đầu về phía cổng lớn.
" , khi Duy Mông thiêu hủy túi gấm Thái Tuế, cái tọa độ bí ẩn xuất hiện , còn bẩm báo Đại Trưởng Lão nữa."
Cô thở phào một nặng nề, quẳng việc đầu, quyết định vẫn là lo việc công việc.
Hôm nay một ngày, bận c.h.ế.t cô mất.
Điều khiển hạc giấy, trực tiếp bay lên đỉnh núi.
Mâu Tiểu Tư gặp Đại Trưởng Lão ngay ở đình hóng gió ngoài phòng, lúc , Đại Trưởng Lão đang mặc đồ thường, đang nhóm lò sưởi than, vỉ nướng mấy quả quýt nhỏ và hạt dẻ, cô đang vây quanh lò pha .
"Dục, hạc giấy bay lượn, đồ vật của Giới Thành Giấy."
Mâu Tiểu Tư tiếp đất, Đại Trưởng Lão liền một cái, đuôi mắt khẽ liếc qua hạc giấy của cô.
"Ngài cũng Giới Thành Giấy?" Mâu Tiểu Tư hai mắt sáng rực, vài bước nhảy đình hóng gió.
Đại Trưởng Lão dùng cái kẹp gắp mấy viên hạt dẻ nổ tung vỏ ngọt lịm đặt lên đĩa, dùng cằm chỉ chỉ: "Nếm thử, mật ong bọc ngoài, ăn với sữa, hương vị cực ngon."
Mâu Tiểu Tư cũng khách sáo, phịch xuống ghế đá, cầm lấy liền ăn.
Không hiểu vì , cô cảm giác cận với Đại Trưởng Lão, lẽ đây là cái gọi là sự bao dung của địa vị cao, tóm , tín hiệu cô nhận từ Đại Trưởng Lão là thể thả lỏng, tùy ý một chút.
Than lửa đôm đốp đôm đốp cháy, thỉnh thoảng tia lửa b.ắ.n .
Đại Trưởng Lão đón gió đêm, ngữ khí thong thả: "Giới Thành Giấy, là một bí cảnh mở cửa với bên ngoài, nếu trong thành mời, ngoài thể ."
"Sự tinh diệu của Giới Giới ở nơi đó, so với cơ giáp Vô Chỉ chỉ hơn chứ kém, chỉ tiếc, hiếm khi thể truyền thừa."
Mâu Tiểu Tư xong liền hỏi: "Vậy làm thế nào mới ở Giới Thành Giấy mời ạ, con vô tình một đạo cụ làm bằng giấy, nhưng vẫn Giới Thành Giấy ở , cơ hội con xem quá."
Đại Trưởng Lão nhướng mày, : "Loại chuyện chỉ thể dựa cơ duyên, trắng , chính là vận khí, chơi mà, vận khí quyết định hạn mức tối đa, thì thuộc loại vận khí cực đây ."
Mâu Tiểu Tư ăn hạt dẻ, chọc , đồng thời chút ngoài ý : "Con cứ tưởng thành công đều là duy nỗ lực luận, kết quả Đại Trưởng Lão ngài tin mệnh như ."
"Nhân sinh đời, nãi thời , vận , mệnh , thiên lý tuần , vòng vòng giả cũng."
Đại Trưởng Lão dùng giọng điệu lười biếng : "Không chỉ là , cô thể thấy mỗi trong Thánh Sở, còn bất kỳ một thiên tài nào đời mà cô thể nhớ tên, đều vận may đỉnh cấp."
"Thứ , chỉ dựa nỗ lực là đổi ."
Mâu Tiểu Tư chợt nghĩ : "Vậy ngày đó thiên tài cùng thiên tài đánh , dựa cái gì, cũng dựa vận khí thắng? Không thể nào."
Ánh mắt Đại Trưởng Lão mỉm : "Sao thể, hai thiên chi kiêu tử đánh , so chính là vận khí, sinh tử một đường, chỉ kém một chút như , đây cũng là lý do vì , cấp bậc chơi càng cao, càng khó đối phó, nhiều khi đối phương mạnh hơn bao nhiêu, mà là vận khí đối phương hơn cô!"
"Cho dù cô nắm chắc đánh thắng , nhưng nắm chắc thể thắng vận khí của , chắc ."
Mâu Tiểu Tư sững sờ một chút, mơ hồ, thậm chí cảm thấy Đại Trưởng Lão đang trêu cô, nhất thời khó đánh giá lời của cô , thầm nghĩ cũng quá tuyệt đối , vận khí cố nhiên quan trọng, nhưng cũng thể bao trùm tất cả.
Cô chút đồng tình.
"Sau cô sẽ hiểu." Đại Trưởng Lão buông cái kẹp, liếc cô một cái, "Tìm trễ như chuyện gì, gặp nan đề, là giao lưu phát sinh vấn đề."
Mâu Tiểu Tư "À" một tiếng, ném vỏ hạt dẻ, lúc mới bắt đầu kể chuyện Duy Mông ban ngày.