Vô Hạn Lưu: Kỹ Năng Của Ta Là Sờ Xác - Chương 252: Tác Dụng Của Ngọc Bài
Cập nhật lúc: 2025-11-06 18:30:51
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh sáng nghiêng nghiêng chiếu sàn nhà, hắt lên bóng dáng của tơ nhện.
Trong phòng khách yên tĩnh, Đại Trưởng Lão đầy hứng thú Mâu Tiểu Tư: “Nói xem, cháu những đạo cụ cấp S nào?”
Mâu Tiểu Tư nhón mũi chân lên sàn nhà, tiếp tục hùng hồn: “Cũng cần quá lợi hại , dùng một cũng , ví dụ như Rơm Thay Mạng (Chết Thay) Bùa Hộ Mệnh Hồi Sinh gì đó.”
Đại Trưởng Lão hờ hững "Ừm" một tiếng, vẻ suy tư: “Rơm Thay Mạng, là thứ một ngàn vạn Linh Tệ cũng mua , đổi sang Nhân Dân Tệ là hàng trăm triệu, khi còn chỉ đủ chi phí vật liệu. Cháu ăn uống lớn đấy.”
“Cũng tàm tạm...” Mâu Tiểu Tư nghĩ nghĩ, : “Cháu luôn luôn ăn uống lớn.” (Ý là đòi hỏi cao). Lại còn mặt dày, hỏi thì cô dám , còn cho là việc của .
Đại Trưởng Lão bộ dáng đó của cô, ánh mắt khẽ lóe lên, chợt : “Vậy nếu cho thì .”
“...” Mâu Tiểu Tư 'Hại' một tiếng, chẳng hề để tâm: “Cháu đoán , cháu cũng chỉ tiện miệng thôi.”
“Thật cháu đạo cụ.” Mâu Tiểu Tư dừng nửa giây, đột nhiên nhanh nhảu : “Đại Trưởng Lão, cháu hỏi mấy vấn đề ạ?”
“Ngồi xuống .” Đại Trưởng Lão vẫy tay về phía cô, ý bảo cô đến đối diện.
Mâu Tiểu Tư cúi đầu tới, khi xuống im lặng.
“Sao , cháu vấn đề hỏi ?”
“ , nhiều vấn đề.”
Mâu Tiểu Tư sắp xếp suy nghĩ, quyết định hỏi từng bước một, “Cháu hỏi, của cháu, Phó Tinh Hàn, là ai?”
Dừng một chút, tự thấy , cô giải thích: “Ý cháu là, ngoài là của cháu , còn là ai? Anh là chơi, là chức nghiệp gì, phận gì, trong mắt , trong mắt những chơi khác, là ai?”
Đây là một vấn đề trong dự kiến, Đại Trưởng Lão cũng bất ngờ, nghiêng đầu: “Nói thế nào nhỉ, trong mắt , hẳn là kẻ thù.”
Thấy sắc mặt Mâu Tiểu Tư khẽ biến, cô : “Kẻ thù, bạn bè, sớm phân rõ nữa .”
Lòng Mâu Tiểu Tư đột nhiên chùng xuống, biến sắc : “Anh là chức nghiệp tà ác chứ?”
“Cái đó thì .” Đại Trưởng Lão dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên bàn, âm thanh khẽ: “Hắn là , tuy nhất thiết là hảo theo ý nghĩa thế tục, nhưng cũng thể nào là chức nghiệp tà ác.”
“Còn về trong mắt những chơi khác, nếu cháu hỏi địa vị xã hội và đánh giá của , thật sự thể trả lời. Cậu cháu là một vô danh vô hào, thậm chí sống còn bình dị hơn cả thường, danh lợi thứ theo đuổi.”
“Thì là ...” Mâu Tiểu Tư ngẩn , vẻ trầm tư.
Sống một cuộc sống như thế nào liên quan lớn đến kinh nghiệm và tính cách của chơi, vì cô đại khái cũng thể hiểu .
“Vậy còn cháu thì , nếu Đại Trưởng Lão quen cô , cô chắc chắn cũng là chơi ?” Cô hỏi.
Thần sắc Đại Trưởng Lão khựng , nụ vẫn đọng ở khóe miệng, dường như đang hồi tưởng: “Cháu Mâu Hi , cô , và cô thiết, cháu bảo vệ cô . Cháu cũng , hai họ đều từ cô nhi viện, nương tựa lẫn từ nhỏ, tình cảm .”
“ theo , là Mâu Hi trở thành chơi , đó cháu mới trở thành chơi, ở giữa cách nhiều năm đấy.”
Mâu Tiểu Tư mở to mắt, nhịp tim lập tức rối loạn: “Vậy thì, cha cháu căn bản c.h.ế.t vì tai nạn giao thông đúng ? Người chơi thể c.h.ế.t vì tai nạn giao thông , c.h.ế.t như quá sơ sài!”
Sơ sài?
Đại Trưởng Lão suýt bật , nhưng cô kiềm chế : “Chết vì tai nạn giao thông, Phó Tinh Hàn lừa cháu như thế ?”
“Vâng.” Mâu Tiểu Tư gật đầu, “Vậy rốt cuộc nội tình gì mà cháu ạ.”
Đại Trưởng Lão trầm ngâm một lát, thả chậm ngữ khí: “Ta cha cháu là ai, cũng từng qua, nhưng Mâu Hi đương nhiên thể c.h.ế.t vì tai nạn giao thông, cô hẳn là c.h.ế.t ở một Bí Cảnh nào đó. Sau khi cô chết, cháu điên cuồng, khắp nơi tìm kiếm cách hồi sinh cô , nhưng hiển nhiên, đời phép màu.”
“Thế, đó thì ?” Mâu Tiểu Tư cân nhắc, nghi vấn: “Cấp bậc của cháu hẳn là cao, bằng cũng thể làm đối thủ của . Người chơi cấp bậc như , đến mức dễ dàng c.h.ế.t trong nhiệm vụ phó bản. Rốt cuộc vì mất tích?”
“Vấn đề , cũng .” Đại Trưởng Lão khẽ lắc tách , ánh mắt dừng chốc lát, “Ta cho rằng chết, nhưng cũng dám chắc còn sống, dù Bí Cảnh rộng lớn chuyện lạ gì cũng , giới hạn mà con thể đạt tới cũng chỉ là cấp 9 mà thôi.”
“Nói chừng tự nguyện ẩn trong một thế giới nhỏ nào đó, ngoài, sống một cuộc sống tiêu d.a.o như ẩn cư, cũng thể là may, gặp nguy hiểm khó lường nào đó, nhốt ở nơi nào đó thể thoát ...”
“Chẳng lẽ để chút tin tức nào cho cháu ?”
Mâu Tiểu Tư im lặng nửa khắc, che giấu chút cay đắng, : “Không .”
Đại Trưởng Lão vẻ trầm ngâm: “Vậy lẽ, hy vọng cháu tìm . Làm lớn đều như , hy vọng lớp trẻ sống cuộc sống của . Cháu cũng đừng suy nghĩ lung tung, tự tạo quá nhiều áp lực cho .”
Sắc mặt Mâu Tiểu Tư căng thẳng: “Hy vọng là .”
Nếu cô gì cả, lẽ chuyện cũng cứ thế trôi qua.
hiện tại cô đang ở ‘Thiên Ngoại Thiên’, hơn nữa khả năng lớn là vì hồi sinh , thì cô thể nào thật sự khoanh tay .
Ít nhất, cô tìm hiểu rõ Thiên Ngoại Thiên ở .
chuyện , cô tạm thời còn thể cho Đại Trưởng Lão, bao gồm cả những thông tin mà để cho cô đó, cũng thể .
Cô luôn cảm thấy, sở dĩ để những thông tin đó cho cô mà công khai, chắc chắn là nguyên nhân. Nói chừng, trong mắt Phó Tinh Hàn khi mất tích, thứ đều thể tin tưởng.
“ , cháu đó còn hỏi , chức nghiệp của cháu.” Đại Trưởng Lão nhẹ nhàng đặt tách xuống bàn, nhàn nhạt : “Là ‘Hồng Kỵ Sĩ’, một chức nghiệp đặc thù từng xuất hiện trong Bí Cảnh, cháu hẳn là từng qua.”
“Chức nghiệp đặc thù ...” Mâu Tiểu Tư quả thật từng qua.
Cũng ngờ ông Phó Tinh Hàn giấu nghề sâu đến .
Có bản lĩnh như thế sớm, chỉ để một tấm thẻ nhân vật cho cô thì ích gì, cũng để cho cô một tổ chức gì đó để mà "chơi" chứ.
Giờ ngẫm , ông chính là một kẻ hố hàng (chuyên bày trò hại ), mối quan hệ giữa và Đại Trưởng Lão đây là gì, sẽ thâm thù đại hận, thành tiết mục ‘cháu trả nợ ’ đấy chứ? Nghĩ , Mâu Tiểu Tư lén lút trộm Đại Trưởng Lão một cái.
Nhận thấy ánh mắt của cô, Đại Trưởng Lão chút dở dở .
“Cháu cần lo lắng , mối quan hệ giữa và cháu là kẻ thù như cháu tưởng tượng, ngược là những bạn hiếm hoi thể trò chuyện cùng . Ta sẽ vì mà nhắm cháu, điểm cháu thể tin tưởng .”
“Còn tấm thẻ nhân vật cháu...” Đại Trưởng Lão nhạt, ngữ khí nghiêm túc như một lời hứa: “Yên tâm, ai thể cướp từ cháu, cũng sẽ ngoài. Từ nay về cháu theo , sẽ coi cháu như tử cốt lõi mà bồi dưỡng thật .”
... Ý là, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử .
Mâu Tiểu Tư hồn, chút hổ.
Cũng , dù cũng là Đại Trưởng Lão Thánh Sở, làm thể so đo nhiều như với một cô bé.
Huống hồ, nếu thật sự nhắm cô, cũng cần đợi đến bây giờ.
Mâu Tiểu Tư ho khan hai tiếng, lập tức chống chế giải thích: “Cháu suy nghĩ lung tung , Đại Trưởng Lão hiểu lầm , lòng tin của cháu đối với Thánh Sở kiên cố như vàng, dù đặt lửa để nướng cũng sẽ tan chảy! Tuyệt đối dùng ý nghĩ ti tiện để nghi ngờ bất cứ điều gì!”
“Phải , thì .” Đại Trưởng Lão chấp nhận bộ lý lẽ đó của cô, nhưng lúc buồn cô.
Cũng tính cách tinh quái của Mâu Tiểu Tư là theo ai, nhưng ít nhất, cũng coi như co duỗi.
Lúc , điện thoại bàn vang lên.
Đại Trưởng Lão qua, đưa tay tắt .
Mâu Tiểu Tư vốn định hỏi thêm gì đó, nhưng tư thế , do dự một chút, vẫn tinh thần tự giác dậy: “Đại Trưởng Lão, cháu hỏi xong , làm lỡ công việc của nữa. Cảm ơn với cháu nhiều như , gì nữa cháu xin phép ?”
“Ừm.” Đại Trưởng Lão cô, dùng ánh mắt của bậc trưởng bối hậu bối, quan sát cô từ đầu đến chân, : “ , phần thưởng kiểm tra , thật sớm cho cháu , chính là tấm thẻ ngọc đặc chiêu sinh đó. Gặp nguy hiểm thì bóp nát nó, thể giúp cháu một . Nhớ kỹ, chỉ một .”
Mâu Tiểu Tư kinh ngạc, sững tại chỗ, vẻ bất ngờ.
Bóp nát ngọc bài, thể khiến Đại Trưởng Lão tay vì một ?
Dựa , thật giả , tấm thẻ đó công dụng thần kỳ , nó còn ngầu hơn cả Rơm Thay Mạng thứ gì khác nhiều.
Biết sớm như , lúc cô thể trực tiếp làm thịt Phán Quan, còn cần gì c.h.é.m đầu?
Phải , khi chơi gặp đối thủ mạnh thật sự, mười cái Rơm Thay Mạng cũng vô dụng, chẳng qua chỉ là kéo dài thời gian c.h.ế.t mà thôi.
Hóa tấm ngọc bài , mới là thứ vô giá thật sự.
“Đại Trưởng Lão... Ngọc bài đặc chiêu sinh nào cũng công năng như ?” Đồng tử Mâu Tiểu Tư chấn động.
“Chỉ cháu .” Đại Trưởng Lão nhạt, trầm mặc hai giây , bỗng : “ cháu cũng thể cứ nhận lợi lộc mà làm việc. Mấy ngày nay, hãy để ý thêm mấy học sinh trao đổi sinh . Khư Cảnh sắp mở , đến lúc đó sẽ nhiệm vụ giao cho cháu.”
“Khư Cảnh...” Mâu Tiểu Tư nghĩ thầm, Baileys đó hình như nhắc đến Khư Cảnh với cô, rốt cuộc là phó bản đặc biệt gì mà ngay cả học sinh trao đổi sinh cũng đến tham gia.
Đang định hỏi, điện thoại vang lên.
Có vẻ gấp gáp.
Lúc Mâu Tiểu Tư dám nán nữa, dứt khoát : “Vậy Đại Trưởng Lão cứ làm việc ạ, việc gì cứ gọi tiểu nhân bất cứ lúc nào.”
Rồi nhanh chân chuồn , bước chân nhẹ bẫng.
Ngay cả cách tự xưng cũng đổi từ “cháu” thành “tiểu nhân” (ý chỉ sự lễ phép, khúm núm khi thấy lợi).
Khóe mắt cô thoáng thấy Đại Trưởng Lão cầm lấy điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc máy, gì đó liên quan đến đại sư Thái Bang.
Mâu Tiểu Tư nhanh chóng chạy khỏi phòng, đóng cửa , thầm nghĩ Đại Trưởng Lão thật là bận rộn, hôm nay cô hỏi nhiều như làm lỡ ít thời gian của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/vo-han-luu-ky-nang-cua-ta-la-so-xac/chuong-252-tac-dung-cua-ngoc-bai.html.]
Sau đó, cô cúi đầu, nhịn sờ tấm ngọc bài đặc chiêu sinh bên hông, cảm giác an lập tức tăng vọt!
Phần thưởng , còn quý hơn cả mạng cô!
Thật sự ngoài dự đoán, thứ , tiếp theo cô cũng dám xông hang quỷ.
mà...
Mâu Tiểu Tư móc đạo cụ 【 Lá Bài Dấu Chấm Hỏi 】, lòng sinh nghi hoặc.
Thí nghiệm đạo cụ cho thấy Đại Trưởng Lão hề dối, nhưng vì cô luôn cảm thấy gì đó kỳ quái?
Trong suốt cuộc trò chuyện , Đại Trưởng Lão luôn thể hiện vẻ quen thuộc với cô, là địch là bạn?
Mâu Tiểu Tư suy nghĩ một lát.
“Cho dù những điều cô đều là thật, thông tin vẫn quá ít, xem chỉ thể tìm cơ hội hỏi .”
Câu ‘cháu thể tin tưởng ’, Đại Trưởng Lão với cô hai .
Cứ thấy là một , giống như kích hoạt đoạn đối thoại của NPC , dường như cũng lý do gì để lừa cô.
Nghĩ , Mâu Tiểu Tư theo thói quen mở diễn đàn, nhập ba chữ “Hồng Kỵ Sĩ” thanh tìm kiếm, kết quả thu hoạch gì.
Ánh mắt cô tối sầm .
Lịch sử tìm kiếm, “Mâu Hi”, “Phó Tinh Hàn”, “Thẻ Nhân Vật”... Sớm tìm kiếm bao nhiêu , nhưng vẫn bất kỳ thông tin hữu ích nào.
Kể cả đó ở phòng lưu trữ hồ sơ, cô cũng thử tra, giống như lời Đại Trưởng Lão , Phó Tinh Hàn thật sự là một vô danh vô hào, sự tích gì, ít nhất là trong thông tin công khai.
Hễ là nơi thể tìm kiếm, bao gồm cả những lái buôn tình báo, cô đều hỏi hết, mỗi đều là thất vọng.
“Xí.” Mâu Tiểu Tư thất thần đá đám cỏ dại bên cạnh bậc thang.
Lúc núi ai, từ góc độ của cô, vặn thể xuống ánh đèn bên , cứ như đặt giữa ngân hà, màn sương đêm che khuất ánh sáng trong một màn mờ mịt.
Cô một lúc, ý định dừng , liền dọc theo bậc thang hẹp xuống núi.
Vốn định trực tiếp về ký túc xá.
Lại ngờ rằng, chân núi, cô thấy Triệu Bất Không và Kiều San.
“Ừm?” Mâu Tiểu Tư tới, ngờ vực : “Mọi đang đợi ?”
Kiều San đợi cô thì thể hiểu, nhưng Triệu Bất Không tìm cô chuyện gì.
“Tiểu Tư, cuối cùng cũng xuống .”
“Huấn luyện viên Kim bảo ba chúng theo dõi ba học sinh trao đổi đó ,” Kiều San giải thích, “Quy định là, phụ trách Đồ Ăn Tử, phụ trách Tùng Cốc Lang, còn Triệu Bất Không phụ trách Duy Mông.”
Mâu Tiểu Tư xong, kéo khóe miệng: “Cái ai quy định? Hay thật, là bại tướng tay , thấy ngại .”
“Đã định là như thế .” Kiều San gượng một tiếng, tiếp tục : “Người khác thì còn đỡ, nhưng cùng Đồ Ăn Tử, quả thực chút kích thích .”
Mâu Tiểu Tư Triệu Bất Không: “Vậy, ý là ?”
Triệu Bất Không đẩy gọng kính: “Tôi đổi với , theo dõi Duy Mông, phụ trách Đồ Ăn Tử. Như chỉ tránh sự ngại ngùng, mà còn khiến Đồ Ăn Tử dễ chịu hơn.”
“À.” Mâu Tiểu Tư ý kiến, “Được thôi, cả.”
Dù theo dõi ai cũng như , học sinh trao đổi cũng ở mấy ngày.
“Vậy Đồ Ăn Tử cảm ơn .” Triệu Bất Không một cái, cô : “Tôi đoán là sẽ từ chối, quả thật là một .”
Nói xong, cô mất.
Để Mâu Tiểu Tư ngẩn ngơ trong gió.
“Hahaha.” Kiều San : “Người , thánh mẫu, c.h.ế.t , cho cái tội tự lập nhân cách (nhân thiết) bừa bãi.”
Mâu Tiểu Tư cạn lời: “Tôi thấy cô còn giống thối nát hơn cả , thấy ? Cái cô Triệu Bất Không bề ngoài lạnh nhạt, nhưng nội tâm thánh mẫu hơn ai hết.”
Kiều San gật đầu: “Phát hiện . Lúc nãy ở đây, Đồ Ăn Tử mắng. Lúc chúng mua đồ uống, lúc thấy cô cùng trai ăn cơm, kết quả đoán xem, Triệu Bất Không trực tiếp tới mắng Tùng Cốc Lang một trận, còn mà còn thấy Tùng Cốc Lang mắng em gái như , coi chừng cô khách sáo.”
Mâu Tiểu Tư xong nhíu mày, giãn , nhíu mày: “Rồi nữa?”
Kiều San: “Sau đó Tùng Cốc Lang liền thật sự im miệng. Cậu cũng đấy, với giá trị vũ lực của Triệu Bất Không, ai dám chọc cô chứ. Bạch Vũ Phi , làm như , Đồ Ăn Tử trong lén lút khi còn mắng thê thảm hơn.”
“Đó là điều khả năng.” Mâu Tiểu Tư thở dài, “Người như Tùng Cốc Lang, ngày thường bắt nạt em gái thành quen, sẽ cảm thấy thật sự làm sai cái gì. Ngược , bực ở bên ngoài, còn sẽ trút gấp bội lên em gái.”
“Vậy làm đây?” Kiều San vuốt mái tóc trong gió, khoác tay Mâu Tiểu Tư về hướng ký túc xá, “Trừ khi Đồ Ăn Tử đời trở về Đông Đảo, nếu căn bản cách nào, khác càng thể giúp cô . Huống hồ chúng cũng thể yên thấy, Đồ Ăn Tử thật sự đáng thương.”
“Mọi đúng là thích xen chuyện khác.” Mâu Tiểu Tư thuận miệng : “Chuyện giải quyết đơn giản như , e rằng địa vị của Đồ Ăn Tử trong nhà thấp kém thường niên . Mọi tìm Tùng Cốc Lang gây phiền phức , cũng nên suy xét cho cô một chút, căn bản cần khác nhúng tay.”
...
...
Hôm , Mâu Tiểu Tư bước khỏi ký túc xá.
Dựa theo nhiệm vụ mà Huấn luyện viên Kim và Đại Trưởng Lão giao phó.
Cô bắt đầu tận tâm tận lực “cặp kè”.
Nói là cặp kè, nhưng Duy Mông là lai Thái Bang, căn bản cũng hiểu các bài giảng gì cả, cho nên cả ngày cô dẫn Duy Mông dạo quanh quảng trường, cứ như một hướng dẫn viên du lịch, mà hỏi một câu hết ba câu .
Cuối cùng, Duy Mông trầm mặc.
“Mâu tiểu sư, bạn giống giống cưỡi tượng?” (Duy Mông giọng lơ lớ)
Duy Mông bắt đầu thử một hành động phá băng kỳ quặc, ví dụ như hỏi Mâu Tiểu Tư ăn cơm , nghỉ ngơi , tóm là kiếm chuyện để , phá vỡ bầu khí lạnh như băng giữa hai .
Mâu Tiểu Tư sớm quen với giọng điệu của Duy Mông, hai tay đút túi : “Không cưỡi.”
“Tại ?” Đôi mắt to đen láy của Duy Mông cô, chút tiếc nuối nhỏ, “Thần Tượng Bạch Ngọc là tọa kỵ độc quyền của hoàng thất Thái Bang chúng , bạn giống chơi một chút ?”
Mâu Tiểu Tư thẳng: “... Không .”
To lớn cục mịch (bổn bổn đại đại), gì mà ho.
Cô vẫn thích những loại tọa kỵ tính linh hoạt cao hơn một chút.
“Vậy bạn dẫn bên ngoài, mua đồ vật.” Duy Mông theo .
“Bên ngoài?” Bước chân Mâu Tiểu Tư khựng , đề phòng đầu : “Cậu mua gì?”
Duy Mông nghiêm trang: “Đi dạo, dẫn dạo, ? Còn mỹ thực.”
Mâu Tiểu Tư liếc hai mắt, chỉ phía tây quảng trường: “Bên còn dạo xong, đủ cho dạo thêm một ngày nữa.”
Duy Mông lắc đầu: “Tôi mua quà lưu niệm, mang về cho (hôi) .” Sau đó, khóe miệng kéo một nụ vô hại, “Trong Thánh Sở .”
“...”
Mâu Tiểu Tư khẽ nhíu mày.
Xuất phát từ suy nghĩ cá nhân, cô thật rời khỏi phạm vi Thánh Sở, dù Đế Đô nguy hiểm đối với cô, ngoài Phán Quan , chừng còn khác cũng đang chằm chằm cô.
Cho dù ngọc bài của Đại Trưởng Lão, cô cũng dễ dàng dùng hết.
“Đồ bên ngoài gì , giống đạo cụ. Cậu chắc chắn mang về nhà tặng , nhà trúng ?” Mâu Tiểu Tư ngờ vực hỏi.
Giờ đây giữa chơi, tặng quà chỉ tặng đạo cụ, ai còn tặng mấy món quà lưu niệm đào ven đường chứ...
Càng khỏi , Duy Mông là hoàng thất, cô cũng nên dẫn mua quà.
“Đương nhiên, chỉ cần là tặng.” Duy Mông nhếch môi , “Em trai thích kẹp sách, mua mấy cái đặc sắc mang về cho . Còn đồ sứ, chén , con dấu, thêu thùa, quạt giấy...”
Anh thậm chí niệm một loạt danh từ, cứ như trong đầu một danh sách, cuối cùng, tổng kết: “Những thứ đều là khi đến, em trai hy vọng thể mang về, kỷ niệm phẩm.”
“...”
Nhìn ánh mắt mong đợi, long lanh của Duy Mông, Mâu Tiểu Tư trong nhất thời thể nào phản bác .
Cô làm quên mất, còn cái thứ gọi là vật kỷ niệm.
Vật kỷ niệm! Ai thèm quan tâm nó công năng cơ chứ!
Dò xét hết một vòng, phát hiện thực sự lý do gì để từ chối, Mâu Tiểu Tư hít một thật sâu: “Cậu là, cấp 7 đúng ? Cấp 7, hẳn là mạnh, hơn nữa tọa kỵ, chỉ cần đến những nơi hẻo lánh...”
“Chờ chút, để suy xét một chút.”