CHƯƠNG 10: ĐÊM NAY, EM ĐỪNG TRỐN NỮA
Đêm buông xuống giữa khu resort ven biển, ánh đèn vàng ấm áp len lỏi qua những tấm rèm voan mỏng.
Trong căn phòng, Tô Thiên Như tắm xong, quấn khăn bông trắng, đầu tóc còn ướt, đang hì hục lôi bộ đồ ngủ mới mua khỏi vali.
Một bộ pijama lụa mỏng, tay ngắn, quần ngắn… nhẹ hơn cả gió.
Cô ngắm nó, tự dằn vặt:
“Không mặc thì tiếc tiền…
Mặc thì ngại chết…”
Cô cắn môi.
cũng , kéo rèm tóc xuống che mặt, gương tự trấn an: “Không , … là vợ mà… ít giấy tờ…”
—
Cạch!
Tiếng cửa phòng vang lên. Lục Mặc Thâm bước , áo sơ mi cởi , chỉ còn áo thun mỏng và quần ngủ.
Cô giật , luống cuống kéo gối ôm che đùi.
Anh liếc một cái, chậm rãi phía giường, ánh mắt như xuyên qua cả cái gối cô đang ôm.
“Trốn cái gì?” – Anh hỏi.
Cô lắp bắp: “Tôi... chỉ đang thôi!”
“Ngồi mà đỏ mặt ?”
“Anh ảo giác ! Tôi bình thường!”
Anh bật khẽ. Rồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng kéo gối ôm khỏi tay cô.
Cô hoảng hốt giữ : “Anh làm gì ?!”
Anh trả lời, chỉ thì thầm:
“Em em chỉ chạm thôi đúng ?”
Cô nghẹn.
Tay vươn , luồn qua eo cô, kéo sát . Cơ thể ấm áp, vững chắc, khiến cô như tan trong vòng tay đó.
“Đêm nay,” – thì thầm sát tai, “em đừng trốn nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/vo-beo-cua-luc-tong/chuong-10-dem-nay-em-dung-tron-nua.html.]
—
Nụ hôn còn là vô tình.
Anh chủ động. Dịu dàng. Rất chậm. Như đang khám phá từng góc nhỏ nơi tâm hồn cô.
Tay mơn man lưng cô, dừng ở lớp vải lụa mỏng.
Cô khẽ run.
đẩy .
Mắt cô nhắm , môi hé mở, cả dần mềm trong vòng tay .
“Mặc dù em là kiểu phụ nữ hảo…
em là kiểu phụ nữ khiến giữ suốt đời.”
Anh khẽ thì thầm.
Và , cách xoá nhòa.
—
Từng lớp vải trượt khỏi da thịt.
Từng nhịp thở đan xen.
Ánh trăng ngoài cửa sổ như dịu , chỉ còn tiếng sóng biển, tiếng tim đập… và tiếng gọi tên khe khẽ trong bóng tối.
Là đầu tiên.
Là chân thật.
Là hai buông bỏ hết phòng để chạm – bằng cả tim, lẫn cơ thể.
—
Khi tất cả lắng xuống, cô gọn trong lòng , thở đều đều như chú mèo nhỏ.
Anh vuốt nhẹ mái tóc cô, môi khẽ chạm lên trán:
“Từ giờ, tất cả những gì em … đều là của .”
Cô rúc mặt n.g.ự.c , mỉm :
“Vậy… chịu trách nhiệm với vợ béo của đến hết đời nha.”
“Ừ. Càng béo… càng nghiện.”