Ánh mắt Lệ Bạc Thần lập tức thoáng qua vẻ lạnh lẽo thấu xương, “Sao cô ở đây?”
“Lệ bá phụ bảo về nhà cũ một chuyến, chuyện với , nhưng gọi điện thoại cho … Em lo chuyện gì xảy , nên ngoài tìm , ngờ tìm thấy thật.”
Trong lúc , Mộ Hy Âm đưa nửa chiếc ô lớn cho Lệ Bạc Thần, đỡ đàn ông say xỉn về phía chiếc xe đang đỗ ở bên …
Cô mặc một chiếc váy liền khá bó sát, nửa bên nước mưa làm ướt, hình quyến rũ thấp thoáng.
Lệ Bạc Thần uống say, đêm nay lẽ là cơ hội .
Tuy nhiên, giây tiếp theo…
Lệ Bạc Thần trực tiếp hất tay cô .
“Làm việc của , cần cô xen việc của khác!”
Nói xong, Lệ Bạc Thần vượt qua Mộ Hy Âm, bước nhanh về phía …
Lộp bộp, mưa lớn như trút nước, men rượu dồn lên đầu Lệ Bạc Thần, một cơn choáng váng mạnh ập đến, khiến tầm của liên tục mờ .
Mộ Hy Âm hất suýt ngã, còn định mở lời biện minh, nhưng thấy Lệ Bạc Thần khó chịu ôm lấy gáy, miễn cưỡng giữ vững cơ thể.
“Tứ thiếu cẩn thận!” Mộ Hy Âm vội vàng vứt ô để đỡ , ánh mắt thoáng qua vẻ tinh ranh, “Anh uống quá nhiều , tài xế đang ở phía , để em đưa về !”
Lệ Bạc Thần vốn say mèm, Lạc Ninh Khê đập mạnh gáy, cả hôn mê lơ mơ.
Khi tỉnh ở nhà cũ, là sáng hôm .
“Anh tỉnh ?” Mộ Hy Âm chu đáo đưa cho một ly nước ấm, nở một nụ hiền dịu.
Lệ Bạc Thần nhíu chặt mày, đầu đau nhức, “Sao cô ở đây?”
“Còn nữa… Tối qua nếu em kịp thời tìm thấy , lẽ về .”
Mộ Hy Âm nhẹ nhàng , giơ tay lấy hộp thuốc bên cạnh, “Sao đầu thương nặng như , rốt cuộc xảy chuyện gì?”
“Không liên quan đến cô.”
Lệ Bạc Thần ngăn cô đến gần, giơ tay xoa xoa thái dương nhức mỏi, lý trí dần trở .
Đầu óc đau như búa bổ cơn say, Lệ Bạc Thần mơ hồ nhớ đường tìm Lạc Ninh Khê, Dụ Thừa Nam khiêu khích, đó mất lý trí…
“Chúng thể nào nữa! Lạc Ninh Khê dù hèn đến mấy, cũng tuyệt đối thể ở bên một tin tưởng !”
“Tôi thà c.h.ế.t cũng bảo vệ đứa bé , là cái thá gì, mau cút ngay!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tuyen-chong-mot-dem-chong-moi-cuoi-la-ty-phu-le-bac-than-lac-ninh-khe/chuong-833-dieu-tra-bao-cao-kham-thai-cua-co-ay.html.]
“Lệ Bạc Thần, đừng để hận !”
Những lời tuyệt tình mà Lạc Ninh Khê vang vọng bên tai, từng chữ từng chữ đập mạnh tim , khiến cả tràn ngập sát khí.
Mộ Hy Âm cũng hề bực bội, đặt hộp thuốc xuống, cố ý hỏi, “Tối qua em tìm thấy gần bệnh viện, và cô Lạc… cãi ?”
“Tôi , chuyện liên quan đến cô.”
Đáy mắt Lệ Bạc Thần chợt lóe lên một vệt tối.
“Anh yên tâm, em sẽ cho Lệ bá phụ .” Mộ Hy Âm như đoán suy nghĩ của , giọng điệu quan tâm, “Em chỉ hứa với em, đừng hủy hoại cơ thể như nữa, ?”
Lệ Bạc Thần gì, im lặng lâu mới lạnh nhạt mở lời, “Tôi sẽ cho sắp xếp xe đưa cô về nhà cũ, đừng để bố lo lắng.”
Giọng trầm khàn của lạnh nhạt và xa cách, nhưng Mộ Hy Âm hề tức giận.
Giờ đây mối quan hệ giữa và Lạc Ninh Khê lung lay, Giản Ninh Nghi đưa đến sở cảnh sát, điều cô cần làm là giữ kiên nhẫn, chờ đợi một thời điểm thích hợp!
Sớm muộn gì, Lệ Bạc Thần cũng sẽ là của cô.
Nghĩ đến đây, Mộ Hy Âm kìm sự phấn khích trong lòng, cố tỏ dịu dàng, “Vậy tự chăm sóc bản nhé, bữa sáng em làm sẵn trong bếp , nhớ ăn.”
Mộ Hy Âm dặn dò ân cần, lưng rời khỏi biệt thự.
Đồng thời, Lệ Bạc Thần giơ tay lấy điện thoại đầu tủ.
Khoảnh khắc bật nguồn, màn hình lập tức hiện lên nhiều cuộc gọi nhỡ của Lạc Ninh Khê đêm qua.
Và vài tin nhắn của Nam Hàn Xuyên.
【Cậu quấy rối Tiểu Khê Khê ? Tôi gọi điện báo cho cô , tối nay thể hiện cho ! Mau chóng rõ hiểu lầm !】
【Người ? Sao lâu thế , vẫn động tĩnh gì?】
【Giải quyết xong Tiểu Khê Khê ? Không lẽ hai đang hừng hực lửa tình? Ôi, mà gọi quấy rầy, thật là tội quá…】
【…】
Nam Hàn Xuyên còn gửi nhiều tin nhắn đó, Lệ Bạc Thần lười xem, khi lý trí dần trở , hành động bắt Lạc Ninh Khê bỏ đứa bé trong cơn say đêm qua khiến thêm vài phần hối hận.
Dù thế nào nữa, vẫn làm rõ đứa bé trong bụng Lạc Ninh Khê là của ai !
Đôi mắt lạnh lùng của Lệ Bạc Thần tối sầm, sang gọi cho Mạc Nghiêu.
“Đi điều tra xem Lạc Ninh Khê khám thai ở bệnh viện nào trong thời gian , cả bộ báo cáo và hồ sơ kiểm tra, bác sĩ điều trị, bất kể là gì, chỉ cần liên quan đến Lạc Ninh Khê và đứa bé , tìm hết cho !”
________________________________________