Khi Giang Tĩnh Nhã ngang qua, tuy thấy bóng lưng chút quen mắt, nhưng cũng chỉ nghĩ là cặp đôi vụng trộm, nghĩ nhiều, vội vã rời .
Không qua bao lâu, tiếng bước chân dần xa hẳn...
Lạc Ninh Khê hiểu rõ trong lòng, nãy nếu Lệ Bạc Thần, cô khả năng Giang Tĩnh Nhã phát hiện!
“Giang Tĩnh Nhã , thể buông ?”
Cảm nhận phụ nữ trong lòng đột nhiên giãy giụa, ánh mắt Lệ Bạc Thần đột nhiên lạnh lẽo, lẽ nào cô bài xích đến ?
Lệ Bạc Thần đột nhiên trả thù, hai tay bóp chặt cằm cô hôn lên!
Lạc Ninh Khê nụ hôn mạnh mẽ và bất ngờ làm đồng tử run!
Bàn tay nóng rực của đàn ông khống chế bàn tay đang giãy giụa của cô lưng, thô bạo l.i.ế.m láp cắn xé đôi môi mềm mại của cô...
Thậm chí còn tiến sâu hơn cướp đoạt từng chút khí trong khoang miệng!
“Ưm...”
Trong góc tối, thở đàn ông nóng bỏng dữ dội, Lạc Ninh Khê cảm thấy xương cốt của sắp Lệ Bạc Thần bóp nát , buộc chấp nhận sự tàn phá của , sợ khác chú ý làm Giang Tĩnh Nhã phát hiện, nhưng nụ hôn của càng ngày càng áp chế, Lạc Ninh Khê như phát điên, cắn mạnh môi đàn ông!
Vị m.á.u tanh đột nhiên lan tỏa trong khoang miệng, Lệ Bạc Thần cau mày vui, ngón tay chùi vết m.á.u ở khóe môi.
Ánh mắt lạnh lùng trêu tức, “Lạc Ninh Khê, giúp cô đánh lạc hướng Giang Tĩnh Nhã, cô báo đáp như ?”
Lạc Ninh Khê cố ý chùi miệng, vẻ mặt ghê tởm, “Lệ Tứ Thiếu, giờ đối xử với khác tùy hành động, giúp , sẽ cảm ơn . Anh mà còn khinh bạc , thì đừng trách khách khí!”
“Vừa nãy rốt cuộc là ai ôm chặt eo buông? Hả? Dùng xong thì vứt? Xem là cái gì?” Ánh mắt Lệ Bạc Thần hung dữ.
Lạc Ninh Khê nghĩ đến cái ôm , trong thở vẫn vương vấn mùi hương hormone nam giới nhàn nhạt, cắn môi , “Dù cũng .”
Nói xong, Lạc Ninh Khê nhanh chân về phía bãi đậu xe, sợ Giang Tĩnh Nhã .
...
Lúc rời khỏi khách sạn, trời tối.
Khách sạn đỉnh núi phía Tây thành phố, đường gập ghềnh.
Lệ Bạc Thần lái xe đến, mà xe điện năng lượng mới của Lạc Ninh Khê.
Đường ở đây dễ , Lạc Ninh Khê cũng tranh giành ghế lái với Lệ Bạc Thần.
Lệ Bạc Thần lên xe, chuẩn khởi động xe, mặt lập tức lạnh xuống, chằm chằm mặt đồng hồ báo hết điện, “Lạc Ninh Khê, cô đến đây đó sạc điện cho xe ?”
Lạc Ninh Khê ngẩn , ghé sát bảng đồng hồ, “Cái gì, sạc ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tuyen-chong-mot-dem-chong-moi-cuoi-la-ty-phu-le-bac-than-lac-ninh-khe/chuong-570-can-rach-moi-han.html.]
“Cô xem?” Lệ Bạc Thần , giơ tay vỗ nhẹ đầu cô, “Dậy , đừng chắn tầm của .”
Lạc Ninh Khê cau mày, “Tôi cũng bắt đến cái nơi quỷ quái , bình thường nội thành về nhà, cũng cần sạc điện thường xuyên.”
Lạc Ninh Khê tức giận , “Hơn nữa xe bình thường cũng tốn điện lắm, hết điện nhanh ?”
Lệ Bạc Thần khẩy một tiếng, “Chiếc xe tự đội, khả năng chạy còn mạnh hơn xe điện thông thường nhiều, cô bao nhiêu ngày sạc điện ?”
Lạc Ninh Khê tiện rằng thấy chiếc xe là nhớ đến Lệ Bạc Thần, bình thường chỉ thỉnh thoảng lái, ai ngẫu nhiên như ?
“Vậy bây giờ chúng làm , gọi xe ?”
“Cô nghĩ ở nơi hẻo lánh như xe gọi qua mạng ?”
“Vậy làm ? Để tài xế khách sạn đưa chúng một đoạn?” như , chiếc xe điện e rằng chỉ thể tìm kéo xe .
“Trời tối , khách sạn cũng chắc chắn là sẵn lòng sắp xếp đưa , tạm thời cứ ở khách sạn một đêm , sáng mai gọi đến đón chúng .”
“ mà...”
Lạc Ninh Khê do dự vài giây, Lệ Bạc Thần tháo dây an xuống xe, còn cách nào khác đành xuống xe theo.
Coi như là đền đáp giúp phát hiện âm mưu của Lạc Nghị, cãi tay đôi với nữa.
...
Phía bên , Giang Tĩnh Nhã và Chu Hoa Dục cùng đưa Lạc Nghị về nhà.
Lạc Nghị uống thêm vài ly ở khách sạn, về nhà lúc lảo đảo say khướt, trong miệng lẩm bẩm hiểu gì.
“Lạc Ninh Khê... một đứa con hoang mà Thẩm Uyển Như đẻ với ai, cũng dám cưỡi lên đầu lão tử! Xem lão tử dạy dỗ nó thế nào!”
“Được , chúng cùng dạy dỗ nó.” Giang Tĩnh Nhã dỗ dành đặt Lạc Nghị lên giường, rời khỏi phòng.
Vừa đóng cửa , cổ tay cô một bàn tay lớn siết chặt lấy!
Giang Tĩnh Nhã giật , nhỏ đầy giận dỗi, “Anh làm gì ! Lạc Nghị còn đang bên trong!”
Chu Hoa Dục lạnh một tiếng, âm trầm mở lời, “Anh say đến mức , cho dù chúng làm gì, cũng thấy ?”
Giang Tĩnh Nhã nhíu chặt mày, nhanh chóng rút tay , trong mắt tinh ranh xẹt qua tia hung dữ, “Bây giờ là thời điểm mấu chốt, thể để Lạc Nghị sơ hở! Anh mau về .”
“Giang Tĩnh Nhã, đứa bé trong bụng cô đều là con của , chuyện sớm muộn gì cũng thể giấu .”
“Chính vì đứa con trai , Lạc Nghị mới tiếp tục giữ , chúng càng cẩn thận!”
“ mà...”
Sắc mặt Chu Hoa Dục tối sầm, định thêm gì đó, bên cạnh truyền đến một tràng tiếng bước chân.