Trời mới chập tối.
Khương Lệnh Chỉ dùng cơm xong, chìm giấc ngủ say.
Đối với nàng mà , ở đây điều bất tiện duy nhất là thể tắm rửa, may mà bây giờ trời quá nóng, miễn cưỡng cũng thể chịu .
Nàng ngủ yên , nhưng cả Thượng Kinh bao nhiêu đang đợi trời tối, sẵn sàng hành động.
Sấm mùa xuân rền vang, trời bắt đầu đổ mưa.
Ngụy Cẩm giờ phút đang ở Tuyên Vương phủ.
Nàng mấy chục tử sĩ do một tay huấn luyện , trầm giọng : “… Thiếu chủ của các ngươi, bây giờ đang giam trong địa lao Hình bộ, các ngươi liều c.h.ế.t mà đưa nàng ngoài!”
Các tử sĩ đồng thanh : “Vâng!”
Mặc dù họ ngày đêm ngừng nghỉ gấp rút đến Thượng Kinh, vô cùng mệt mỏi, nhưng đối với mệnh lệnh của chủ tử, dám bất kỳ oán trách nào.
Ngụy Cẩm hài lòng với thái độ của họ, dừng một chút, : “Ghi nhớ, nếu Thiếu chủ hỏi, các ngươi hãy với nàng, là Tuyên Vương gia tay cứu giúp.”
Các tử sĩ đồng thanh đáp .
Ngụy Cẩm ngẩng đầu sắc trời đen kịt, khẽ : “Được , .”
Lệnh Chỉ, A nương sẽ cứu con , qua đêm nay, con sẽ cần chịu khổ nữa.
Vừa đầu , thấy Tuyên Vương đang ở hành lang, bao lâu .
Ngụy Cẩm Tuyên Vương, khóe môi khẽ nhếch lên vẻ chế giễu: “Vương gia, , công lao cứu Lệnh Chỉ đều là của , điều gì yên lòng ư?”
Tuyên Vương cũng đang nghĩ gì, Ngụy Cẩm , lập tức đáp: “Phu nhân đa tâm , bản vương ý đó, chỉ là lo lắng cho Lệnh Chỉ thôi.”
Hắn cũng giải thích vì , chỉ cảm thấy một loại cảm giác khó chịu.
Rõ ràng những việc Ngụy Cẩm làm đều lợi cho , nhưng trong lòng cảm thấy chân thật.
… Một nữ nhân như Khương Lệnh Chỉ, thật sự thể dễ dàng sở hữu đến ?
nhanh, Tuyên Vương cảm thấy lo bò trắng răng.
Hắn là hoàng tử, càng sẽ là Thiên tử tương lai, nữ nhân nào đều là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Nếu trời ban cho cơ hội , thì cứ nắm lấy thôi!
…
Tiêu Quốc công phủ.
Tiêu Cảnh Dực đang Địch Hồng báo cáo: “Ước chừng ba mươi , xem chừng thủ tồi, rời khỏi Tuyên Vương phủ thì thẳng đến Hình bộ .”
Tiêu Cảnh Dực “ừm” một tiếng, như : “Từ Tuyên Vương phủ ?”
Ngụy Cẩm quả nhiên là… mỗi đều kéo Tuyên Vương làm thế , mà Tuyên Vương cũng mỗi đều hợp tác mà theo nàng làm chuyện tự tìm cái chết.
“Vâng,” Địch Hồng thỉnh thị, “Vương gia, lẽ đêm nay Tuyên Vương phủ chính là nơi Ngụy Cẩm ẩn !”
Tiêu Cảnh Dực rũ mắt, ngón cái và ngón trỏ vuốt ve góc áo nhăn, khẽ : “Vậy thì, tay .”
Địch Hồng do dự một chút: “ Vương gia, chúng nhân lực.”
Nhờ phúc của Thụy Vương, khi cắt giảm phủ binh năm ngoái, phủ binh của Tiêu Quốc công phủ tổng cộng chỉ hai mươi , làm đủ để lục soát Tuyên Vương phủ chứ.
Tiêu Cảnh Dực : “… Chúng , Phùng Phạm trướng nhiều mà.”
Phùng Phạm chính là Cấm quân thống lĩnh, thủ vệ hoàng thành, mấy nghìn tự nhiên là , để tay lục soát Tuyên Vương phủ, thì thật sự còn gì hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tuong-quan-song-khong-qua-ba-thang-sau-khi-doi-hon-ta-khien-chang-song-tram-nam/chuong-399-bat-dau-thu-luoi.html.]
…
Ba mươi tử sĩ mà Ngụy Cẩm phái , tự nhiên là thủ cao cường.
khi đến, họ ngày đêm ngừng nghỉ chạy đường dài, vốn mệt mỏi rã rời, thêm Phùng Phạm sớm phòng , bố trí phòng thủ dày đặc ở Hình bộ.
Hai bên đội mưa ác chiến đến nửa đêm, những tử sĩ cuối cùng vẫn rơi thế hạ phong, tổn thất quá nửa nhân lực.
Các tử sĩ thấy thực sự địch nổi, liền nhao nhao rút kiếm tự sát.
Phùng Phạm thấy lập tức quát: “Ngăn bọn chúng , bắt sống!”
“Vâng!”
Những cấm quân trướng lập tức đổi sách lược, thu sát chiêu, bắt đầu cố ý tiêu hao thể lực đối phương.
Ngẫu nhiên “một hai tên tử sĩ” sợ chết, thấy tình thế bất , liền rút bỏ chạy.
Phùng Phạm trong lòng đại hỷ, tức khắc dẫn đuổi sát tha.
Cứ thế đuổi theo, đuổi đến Tuyên Vương phủ.
Thật may, đúng lúc gặp Tiêu Cảnh Dực đang dẫn một hàng đội mưa tới, khí thế quanh còn lạnh hơn sương tuyết, khiến tự chủ mà rùng .
“Võ Thành Vương gia,” Phùng Phạm tuy bất ngờ, nhưng vẫn theo bản năng tiến lên chắp tay hành lễ với Tiêu Cảnh Dực, “Vương gia đêm khuya đến đây, chuyện quan trọng?”
Phùng Phạm mỗi ngày đều hỏi thái y, Vinh An Trưởng công chúa đang ngày càng tệ , e là chống đỡ nổi quá hai ngày nữa.
Trong đêm mưa gió như thế , Tiêu Cảnh Dực ở Tiêu Quốc công phủ bầu bạn cùng Vinh An Trưởng công chúa, khí thế hung hăng đến Tuyên Vương phủ…
Mà mấy tên tử sĩ ý đồ cướp ngục, bây giờ cũng trốn Tuyên Vương phủ.
Nghĩ đến đây, trong Tuyên Vương phủ nhất định cất giấu điều bí mật kinh thiên động địa nào đó thể để khác .
Nghĩ , Phùng Phạm nắm chặt kiếm trong tay.
Hắn cũng trông mong Tiêu Cảnh Dực sẽ cho , liệu Tiêu Quốc công phủ chuyện gì xảy .
Hắn chỉ bắt mấy tên tử sĩ , để moi chút gì đó từ miệng bọn chúng.
Ví dụ như, nơi Ngụy Cẩm ẩn .
Điều khiến Phùng Phạm bất ngờ là Tiêu Cảnh Dực nghiêng đầu một cái, kể cho đầu đuôi câu chuyện: “Nha đầu thu nhận trong phủ, thừa nhận, là Ngụy Cẩm đưa thuốc độc cho nàng , bảo nàng đầu độc mẫu , đó giá họa cho Khương thị… Nàng Ngụy Cẩm ngay trong Tuyên Vương phủ.”
Phùng Phạm kinh ngạc trừng lớn mắt.
… So với tin Ngụy Cẩm ẩn náu trong Tuyên Vương phủ, điều khiến kinh ngạc hơn là tất cả những gì xảy ở Tiêu Quốc công phủ đều là âm mưu của Ngụy Cẩm ?
Vậy chẳng , những tử sĩ là đến Hình bộ cứu Khương thị, mà là g.i.ế.c Khương thị, để xác thực tội chứng của nàng, khiến nàng c.h.ế.t oan ư?
Nếu điều là thật, thì… Khương thị quả thật quá thảm.
Một Vương phi cao cao tại thượng chỉ trong một đêm giam đại lao hình bộ, nhà ruồng bỏ khỏi gia phả, nhà chồng công khai hưu thê, hôm nay còn đưa du hành khắp phố…
Lại đúng lúc mấy ngày nay nàng Chu Quý phi làm tổn thương cổ họng, ngay cả một lời biện bạch cho cũng thể .
Trong lòng Phùng Phạm một cảm giác khó tả.
Tiêu Cảnh Dực lạnh nhạt : “Phùng đại nhân ở đây, cũng thật khéo, bản vương lục soát Tuyên Vương phủ cho kỹ càng .”
Phùng Phạm lập tức : “Vâng!”
Dù vốn dĩ cũng Tuyên Vương phủ để bắt hai tên tử sĩ bỏ trốn , Ngụy Cẩm, kẻ độc ác đang ở đây, thì càng , thể một mẻ hốt gọn!
Hắn suy nghĩ một chút, lùi vài bước: “Hạ quan hiện tại mang theo nhân lực đủ, chỉ thể vây kín các nơi trong Vương phủ . Sau đó sẽ điều thêm nhân lực, tiến Vương phủ lục soát, mong Vương gia yên tâm, hạ quan hôm nay, tuyệt đối sẽ để một con ruồi nào bay thoát.”
Tiêu Cảnh Dực gật đầu: “Phùng thống lĩnh hành sự cẩn trọng, bản vương tự nhiên yên tâm.”