Tướng Quân Sống Không Quá Ba Tháng, Sau Khi Đổi Hôn Ta Khiến Chàng Sống Trăm Năm - Chương 241: Là thuốc ba phần độc
Cập nhật lúc: 2025-09-27 14:50:21
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Mọi trong phòng khỏi chút kích động, Mục đại phu chính là đại ân nhân của Tiêu Quốc công phủ.
Khi Tiêu Cảnh Dực tỉnh , Mục đại phu liền đề nghị về Dược Vương Cốc, tính cũng mấy tháng gặp .
Cộng thêm chuyện tích huyết nhận mới nhắc đến, càng thêm nóng lòng gặp Mục đại phu.
Tiêu Quốc công vội vàng dậy, phân phó Liễu ma ma, “Mau dọn dẹp chỗ ở, bảo phòng bếp chuẩn sẵn bữa tối.”
“Vâng.”
Vài trong phòng bước chân vội vã, từ Vinh An Đường tới tiền sảnh.
Mục đại phu mặc một y phục vải thô rộng rãi, chân đôi giày cỏ, khắp nồng nặc mùi thảo dược, quả là một dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Chàng nâng chén phương đấu nhã nhặn của Quốc công phủ, nhấp một ngụm An Khê Thiết Quan Âm hảo hạng, thỏa mãn mà thở dài một tiếng: “Trà ngon”
Phùng Khang bên cạnh thì tự nhiên như .
Y cũng mặc một y phục vải thô, đoan chính trong ghế, thỉnh thoảng nuốt nước bọt, hai tay hai chân căng thẳng đến mức đặt .
“Tiểu tử ngươi khẩn trương đến làm gì?” Mục đại phu tủm tỉm y một cái: “Đợi lát nữa, tướng quân thấy ngươi, sẽ vui mừng đến nhường nào!”
Khóe mắt Phùng Khang đỏ lên, nhưng hề thả lỏng chút nào, mồ hôi trong lòng bàn tay chà xát ống quần.
Ở trong địa lao thấy ánh mặt trời lâu, ký ức của y chút hỗn độn.
y nhớ, là tướng quân cứu y khỏi địa lao sống bằng c.h.ế.t , bọc y như một cái kén tằm mà đưa đến Dược Vương Cốc, mới giữ tính mạng nhỏ bé của y.
Vết thương trải qua thời gian điều trị dần dần hồi phục, sẽ còn nguy hiểm đến tính mạng, còn cái chứng nghiện thuốc phiện , giờ đây cũng miễn cưỡng thể khống chế .
Có thể trở Thượng Kinh, y kích động đến nhường nào.
Y gặp tướng quân, y gặp cha già của , y càng , thê tử sinh cho y một nhi tử nữ nhi.
Mục đại phu thấy Phùng Khang lọt tai, cũng quản y nữa, tiếp tục thưởng thức trong tay.
Chao ôi.
Loại thật sự tệ, những thứ mang về đều đám tiểu tử trong Dược Vương Cốc trộm uống hết , tiện tay lấy thêm một ít.
May mà tiểu nha đầu Khương thị thư cho , nếu còn chẳng tìm lý do để đến Thượng Kinh một chuyến.
......Thứ thể đổi kết quả tích huyết nhận , quả là một vật cực kỳ thú vị đây.
Đang nghĩ ngợi, bỗng thấy bên ngoài một trận tiếng bước chân vội vã.
“Mục đại phu!” Tiêu Quốc công bước qua ngưỡng cửa, thần sắc kích động vô cùng: “Người một đường phong trần, sớm nên sai đưa tin đến, lão phu sẽ cho chuẩn xe ngựa, đón đến đây.”
“Không cả, cả,” Mục đại phu vội vàng đặt xuống, : “Nhiều ngày gặp, Quốc công gia thể vẫn chứ?”
Vừa , ngón tay vô thức liền đặt lên cổ tay Tiêu Quốc công, mạch tượng gấp gáp, nhưng cũng vững vàng mạnh mẽ, chẳng qua là chút kích động.
Tiêu Quốc công hì hì, mặc cho Mục đại phu bắt mạch cho , thấy Mục đại phu thần sắc hài lòng gật đầu, lập tức an tâm.
Sau đó, Mục đại phu bắt mạch cho Tiêu lão phu nhân, cũng chỉ gật đầu, nhiều.
Lại phía .
Thần sắc mặt kế đó trở nên kinh ngạc.
......Tiêu Cảnh Dực rảnh rỗi việc gì tố dư làm gì?
Không đợi hỏi lời, Phùng Khang ở một bên mấy bước tiến lên, phịch một tiếng quỳ xuống tố dư của Tiêu Cảnh Dực.
Khi Mục đại phu cạo xương trị độc cho y, y cắn chặt răng rên một tiếng, nhưng giờ phút “oa” một tiếng mà òa: “Tướng quân, làm ạ?”
Rõ ràng... rõ ràng... y nhớ khi tướng quân đưa y đến Dược Vương Cốc, vẫn còn mà.
Chẳng lẽ, khi tướng quân g.i.ế.c về Sóc Châu, trọng thương, nên mới trở thành bộ dạng như bây giờ...
Y quá mức nhập tâm, đến nỗi Tiên Cảnh Dực nhịn , khóe môi giật giật.
Chàng giả vờ tàn phế dễ dàng lắm ?
Trong lúc Phùng Khang gào, Mục đại phu nhíu mày tiến lên nắm lấy cổ tay Tiên Cảnh Dực bắt đầu bắt mạch.
Tiên Cảnh Dực vội : “......Không , chẳng qua là khi ở Sóc Châu chút dùng sức quá độ, tĩnh dưỡng một chút là sẽ khỏe .”
Vừa , Mục đại phu: “Không gì đáng ngại, đúng ?”
Mục đại phu thần tình quái dị một cái.
Vẫn còn chứ? Có cái quái gì!
Chàng chẳng chút bệnh tật gì cả!
......Nếu cứ tìm chút bệnh tật gì đó, thì cũng chỉ một điều là chuyện phòng the cần tiết chế.
Thôi , Thượng Kinh , ai ai cũng hận thể tám trăm cái tâm nhãn, làm như chắc chắn đạo lý của .
Mục đại phu vuốt vuốt chòm râu, cao thâm mạt trắc : “Trong lòng tướng quân hiểu rõ là .”
“Đại phu đều , đừng nữa,” Tiên Cảnh Dực khuyên vài câu, cuối cùng cũng dỗ Phùng Khang.
Phùng Khang lúc mới lau lau nước mắt, “Vâng, tướng quân!”
Đứng dậy, y thấy Khương Lệnh Chỉ đang đẩy tố dư, vội vàng chắp tay: “Tẩu phu nhân!”
Khương Lệnh Chỉ : “Phùng tướng quân, trong phủ việc đều thỏa. Chàng trở về thật đúng lúc, thê tử Lâm thị của cũng chính là mấy ngày sẽ sinh nở , trở về, trong lòng nhất định sẽ vui mừng.”
Phùng Khang kích động một trận luống cuống: “Vâng, , đa tạ tẩu phu nhân chiếu cố thê nhi của !”
Sau đó Tiên Cảnh Dực: “Tướng quân, ......”
Y bây giờ chút nóng lòng về nhà!
“Bảo Địch Thanh hết cùng ngươi trở về xem xét,” Tiên Cảnh Dực hướng quản gia phân phó: “Rồi chuẩn thêm một xe hậu lễ, đưa đến Phùng gia.”
“Đa tạ tướng quân, đa tạ tướng quân!” Phùng Khang kích động hành lễ với trong phòng, còn bận tâm điều gì khác, liền bước ngoài.
Địch Thanh vội vàng theo, cùng đến chuồng ngựa chọn một con, gấp rút trở về Phùng phủ.
Sau đó, lượt xuống, nha bưng , châm thêm cho Mục đại phu, cáo lui.
Trong phòng đều là quen, chuyện cũng cần kiêng dè.
Tiêu Quốc Công thần sắc nghiêm nghị đôi phần: “Mục đại phu mới đến Thượng Kinh, nếu việc gì cần làm, Tiêu Quốc Công phủ thể giúp gì, Mục đại phu cứ việc mở lời.”
“Quốc công gia , lão phu cũng khách khí. Lão phu đến đây , quả thật việc,” Mục đại phu vuốt chòm râu dê, Khương Lệnh Chỉ: “Nha đầu, con , vì con hỏi về chuyện tích huyết nghiệm ?”
Ông quả thật cách để đổi kết quả tích huyết nghiệm .
...Rốt cuộc, đây là một bí mật lớn liên quan đến sự sống còn của Dược Vương Cốc.
Dược Vương Cốc một loại cổ trùng, ban đầu dùng để chữa bệnh điên.
một tác dụng phụ là thể khiến m.á.u của dùng hòa lẫn với m.á.u của bất kỳ ai khác.
Lão Cốc chủ tiền nhiệm khi còn ở Thượng Kinh chữa bệnh cho một vị quý nhân trong cung, từng tặng cho vị quý nhân đó một con cổ trùng.
Vài năm , vị quý nhân đó gửi thư đến Dược Vương Cốc, nửa uy h.i.ế.p nửa khẩn cầu lão Cốc chủ thêm một con cổ trùng nữa.
...Trước khi lâm chung, lão Cốc chủ cảm thấy điều gì đó , liền kể chuyện cho Hiện nhiệm Cốc chủ và vài tâm phúc, dặn dò họ đề phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tuong-quan-song-khong-qua-ba-thang-sau-khi-doi-hon-ta-khien-chang-song-tram-nam/chuong-241-la-thuoc-ba-phan-doc.html.]
Vì , khi nhận thư, ông lập tức bẩm báo Hiện nhiệm Cốc chủ, tự đến Thượng Kinh một chuyến.
Khương Lệnh Chỉ ngừng , đưa ánh mắt hỏi dò về phía Tiêu Quốc Công và Tiêu lão phu nhân, khi cho phép, liền tỉ mỉ: “Mục đại phu, ngài cũng , Tiêu Quốc Công phủ vẫn luôn yên ... Căn nguyên sự việc chính là như thế .”
Những mối ràng buộc kéo dài nhiều năm, thì quả là phức tạp.
May mà Mục đại phu ở Thượng Kinh một thời gian, cũng xa lạ gì với những mối quan hệ hoàng thất , nhanh nắm rõ những ân oán trong đó.
Mục đại phu trầm ngâm một lát, dám giấu giếm, đem chuyện cổ trùng hết: “...Theo lời lão Cốc chủ, vị quý nhân đòi cổ trùng , chính là Châu Thái hậu trong cung hiện giờ. Còn về việc nàng dùng cổ trùng lên ai, lẽ một con dùng cho con gái của Hoài Vương, còn con ...”
Theo lời nha đầu Lệnh Chỉ , Hoàng thượng và đôi nhi nữ đều nghiệm máu, mà đều tương dung... Vậy thì con cổ trùng còn chắc chắn dùng Hoàng thượng.
Trời ơi, thuốc là độc.
Con cổ trùng vốn là một loại mãnh dược luyện từ độc trùng độc thảo, phong bệnh ăn , bệnh sẽ lập tức khỏi.
phong bệnh mà ăn , một khi đại não chịu kích thích gì đó, liền sẽ dần dần trở thành một kẻ cuồng bạo mất kiểm soát.
Tuy nhiều năm qua đều bình an vô sự, nhưng nếu một ngày nào đó Hoàng thượng phát bệnh, tính sổ tới Dược Vương Cốc... Đó quả là tai họa vô cớ!
Mọi Mục đại phu , sự nghiêm trọng của sự việc?
Hựu Ninh Đế vì chuyện mà chịu đả kích khá lớn, hiển nhiên ý tính tình đổi, nếu quả thực kích phát bệnh điên, e rằng triều đình sẽ đại loạn.
...Vạn vạn ngờ, Châu Thái hậu cả gan đến thế.
Không chỉ dung túng con trai cùng phi tần tư thông, vì để che mắt thiên hạ, còn sớm mưu đồ hạ cổ độc cho Hoàng thượng.
Sự việc hiển nhiên phát triển theo hướng thể kiểm soát.
Tiêu lão phu nhân cau mày, thở dài một tiếng thật sâu, Hoàng thượng dù cũng là ruột thịt cùng với nàng.
Nàng Mục đại phu: “Con cổ trùng của Dược Vương Cốc, thể lấy ?”
Mục đại phu thở dài, nếu thể lấy , chuyện đơn giản hơn nhiều.
Sắc mặt ông : “...Niên đại quá lâu , chỉ sợ hòa xương máu, lão phu cũng mười phần nắm chắc.”
Lời thốt , giống như đặt một quả b.o.m hẹn giờ trong lòng mỗi trong phòng.
Khương Lệnh Chỉ suy nghĩ một chút, : “Nếu Mục đại phu tiện, thể dời bước đến hậu viện, xem cổ trùng Triệu Nhược Vi thế nào ?”
Mục đại phu lập tức dậy: “Tiện! Đương nhiên là tiện !”
Có một ca bệnh để ông tìm hiểu tình hình , trong lòng cũng thể nắm rõ hơn.
Vài trong phòng liền theo đó hậu viện.
Khương Lệnh Chỉ đẩy kiệu của Tiên Cảnh Dực cùng.
Nàng nghĩ, tổng thử xem cổ trùng thể lấy ...
Nếu thể lấy , thì nghĩ cách khác...
Nếu một ngày nào đó Hoàng thượng thực sự phát điên, vẫn còn Thái tử ?
Nàng rũ mắt Tiên Cảnh Dực, Tiên Cảnh Dực liền hiểu ý.
Chàng khẽ nhếch môi, ai nàng hiểu chuyện triều chính?
Có nước cờ sắc bén như , khiến vô kẻ vô dụng trong triều đình tám đời cũng theo kịp.
Chàng khẽ nhấc tay, Địch Hồng lập tức ghé tai .
Tiên Cảnh Dực nhẹ giọng dặn dò: “Hãy đem chuyện cho Thái tử .”
Đông cung.
Ôn thị sắc mặt âm trầm, cung nữ đang quỳ đất, gặng hỏi: “Ngươi vẫn luôn ở thư phòng của Thái tử, , rốt cuộc là chuyện từ bao giờ?”
Cung nữ lóc thảm thiết: “Nương nương tha mạng, nô tỳ, nô tỳ dám ạ...”
Thái tử Lý Thừa Tạc bước cung điện của Thái tử phi Ôn thị, cung nữ đang quỳ đất, bỏ sự ôn hòa thường ngày, một cước đá văng nàng .
Cung nữ lập tức đá ngã sấp xuống đất, dám , cũng dám kêu đau.
Thái tử phi Ôn thị sắc mặt xanh mét, ghế dựa mềm ở chính điện, bàn bên cạnh vứt bừa bộn vài chiếc yếm của nữ tử, và mười mấy phong thư bóc.
Nếu kỹ, còn thể thấy ở góc bên chiếc yếm, thêu hai chữ nhỏ “Vọng Thư”.
Tên chữ của Tiêu Nguyệt, chính là Vọng Thư.
Những thứ , Ôn thị hôm nay khi tìm sách trong thư phòng, vô tình phát hiện trong một chiếc hộp bí mật.
Mười mấy ngày chung sống Ngọc Tuyền Sơn, nàng thể thấy, Khương nhị công tử thiện cảm với Tiêu Nguyệt, mà Tiêu đại cô nương cũng ghét Khương nhị công tử.
Giờ đây Vĩnh Định Hầu phủ và Tiêu Quốc Công phủ hủy hôn, nàng vốn cũng nghĩ, sợi tơ hồng của Khương nhị công tử và Tiêu đại cô nương, chừng thực sự thể se duyên.
Giờ thì .
Vật riêng tư của Tiêu đại cô nương xuất hiện ở Đông cung.
Là Thái tử phi, nàng đương nhiên rõ, giữa nàng và Thái tử ngoài tình yêu, quan trọng hơn là quản lý hậu viện, để định mối quan hệ tiền triều.
Nếu Thái tử thích Tiêu đại cô nương, đến với nàng một tiếng là , nàng đương nhiên sẽ giữ đủ thể diện, đường đường chính chính rước Tiêu đại cô nương Đông cung.
Điều khiến nàng tức giận là, qua những bức thư , Tiêu đại cô nương hủy hôn tư thông với Thái tử.
Nếu chuyện truyền ngoài, nghĩ tới kết cục sẽ ?
...Vị Tuyên Vương tuy gãy chân, nhưng ủng hộ trong triều ít.
Nếu các triều thần nắm điểm yếu , dù thể kéo Thái tử xuống khỏi ngôi vị trữ quân, e rằng cũng sẽ khiến tổn thương nguyên khí nghiêm trọng.
Lý Thừa Tạc xuống bên cạnh Ôn thị, đưa tay nắm lấy tay nàng.
Ôn thị trong lòng giận, nhưng giãy giụa một lúc, cuối cùng vẫn để mặc nắm chặt.
Nàng nhịn oán trách một tiếng: “Điện hạ, chuyến quả thật chút , nếu thích...”
“Có kẻ cố ý hãm hại cô,” đợi nàng xong, Lý Thừa Tạc vội vàng giải thích, nắm nhẹ mu bàn tay nàng, ôn tồn : “Cô và Tiêu đại cô nương trong sạch, từng gặp mặt mấy , cũng từng chuyện mấy câu, càng đừng đến chuyện tư tình. , cô vài tin tức, lẽ liên quan đến chuyện hôm nay, lát nữa cô sẽ rõ với nàng.”
Ôn thị trong lòng nhẹ nhõm, thậm chí còn vui mừng, nàng là Thái tử phi, nhưng đời nào nữ nhân nào thật lòng rộng lượng mà nguyện ý chia sẻ trượng phu của với khác.
ngay đó, nàng càng thêm lo lắng: “Kẻ nào dám hãm hại Điện hạ?”
Có kẻ âm thầm nhúng tay Đông cung, mưu toan vu khống Thái tử, chuyện còn nghiêm trọng hơn nhiều so với việc Thái tử lòng một nữ nhân.
Ôn thị cung nữ đang quỳ đất.
Cung nữ là nha trong thư phòng của Thái tử, cũng theo Thái tử hơn mười năm.
Thái tử tuy là tin tưởng nàng , nhưng cũng quen dùng.
Không ngờ, cung nữ là một cái đinh do khác cài Đông cung.
“Người , nhà bếp lấy một chậu than,” Ôn thị khi bình tĩnh , liền bắt đầu thể hiện sự điềm tĩnh và thủ đoạn của một Thái tử phi, nàng lạnh giọng : “Ngươi nếu chịu tội, thì hãy thành thật khai báo.”
Trong cung thiếu nhất chính là thủ đoạn tra tấn , nàng tin thể moi lời từ miệng cung nữ .
“Không cần phiền phức như thế,” Lý Thừa Tạc thèm nàng một cái, dặn dò, “Trực tiếp đánh chết, đưa đến Vĩnh Thọ cung là .”
Cung nữ , sắc mặt chợt tái mét, nàng dập đầu như giã tỏi: “Điện hạ tha mạng, Điện hạ, nhân hậu, xin tha cho nô tỳ một mạng, nô tỳ dám nữa...”