Chương 34: Paris Gọi Anh, Tim Anh Vẫn Ở Đây
Căn phòng trở yên tĩnh.
Chỉ còn tiếng kim giây tích tắc nơi đồng hồ tường.
Gia Khang vẫn bất động bản vẽ dở dang. Cô gái trong tranh , nụ thoáng buồn, như thể điều gì sắp xảy .
Paris. Một thành phố đến đau lòng. Và cũng là nơi chứa những hồi ức gấp , cất kỹ, từ lâu…
Anh thở dài, vùi đầu gối, mắt trần nhà.
Đầu óc ngừng cuồng: Nếu nhận lời… liệu An Nhiên sẽ chấp nhận?
Hay cô sẽ lặng lẽ trong đêm như những từng biến mất vì công việc, vì những deadline c.h.ế.t ?
Tối hôm đó, An Nhiên về sớm hơn ngày.
Vừa bước nhà, cô ngửi thấy mùi bánh nướng. Trên bàn là hộp bánh tart trứng nóng hổi – loại cô mê từ hồi sinh viên, và một ly cacao nóng bốc khói.
Gia Khang đang trong bếp, mặc tạp dề, tay cầm muỗng khuấy nồi súp.
Cô bước tới ôm từ lưng:
“Anh đang cố chuộc tội gì đấy?”
Anh , chỉ khẽ :
“Không. Chỉ là… nhớ em.”
An Nhiên dụi má lưng :
“Em về mà thấy yên nhà thơm mùi thức ăn là em ... gì đó .”
Gia Khang tắt bếp, , ôm lấy cô.
“Một đối tác… mời sang Paris.”
An Nhiên khựng .
“Lâu ?” – cô hỏi, giọng nhẹ.
“6 tháng. Dự án thiết kế độc lập. Khá lớn.”
“Còn… em?”
“Anh trả lời họ.”
Cô ngước mắt lên , sâu và tĩnh như nước hồ mùa thu:
“Vì em ?”
“Ừ.” – Anh siết chặt cô hơn. – “Vì đánh đổi thời gian bên em… lấy một giấc mơ chắc làm hạnh phúc.”
An Nhiên mím môi, nhỏ:
“ em là cái lý do khiến bỏ lỡ ước mơ.”
“Anh từng nghĩ giấc mơ của là tự do vẽ lối riêng, chạm tới những dự án quốc tế... giờ thì khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tuoi-hoa-no-ro/chuong-34-paris-goi-anh-nhung-tim-anh-van-o-day.html.]
“Khác thế nào?”
“Giấc mơ của bây giờ là… mỗi sáng thấy em cuộn trong chăn, tóc rối, càu nhàu vì dậy muộn. Là mỗi tối ôm em từ phía , nấu ăn cùng, em kể chuyện lớp học.”
“Anh như thể…”
“Anh chọn em , An Nhiên.”
Cô cắn môi, lòng đau ấm.
Cô tình yêu của lớn đến , nhưng cũng hiểu Gia Khang là hoài bão.
Và cô tình yêu … trở thành cái neo khiến yên mãi.
“Vậy… .” – cô , ngẩng đầu – “Anh cứ . Em sẽ chờ.”
Gia Khang thoáng sững :
“Em chắc ?”
“Chắc.” – cô nhẹ – “6 tháng thôi mà. Rồi về. Và lúc đó, em sẽ là cô vợ còn hấp dẫn hơn, nóng bỏng hơn… để vẽ thêm hàng chục bản phác nữa.”
Gia Khang bật , hôn lên trán cô.
chỉ một giây , bế bổng cô lên bàn ăn, gạt hộp bánh sang một bên, môi dán chặt lên môi cô:
“Vợ , giữ từng mảnh em khi mới .”
An Nhiên rên khẽ khi lưng chạm mặt bàn lạnh. Váy kéo lên, áo lột xuống bằng một sự thèm khát thuần thục.
Bữa tối dở dang. Bánh tart nguội .
môi họ thì nóng. Tay tìm như từng đủ.
Tiếng rên của An Nhiên nén giữa những nụ hôn, chân cô quấn lấy eo như mời gọi.
“Nhẹ thôi… bàn rung đấy…” – cô thở dốc, mắt long lanh.
“Cứ để rung. Hàng xóm sẽ yêu vợ cỡ nào.”
“Đồ điên…”
“Điên vì em.”
Lúc kết thúc, cả hai đều mệt rũ. Gia Khang ôm lấy cô, tay vuốt nhẹ lên bụng vợ:
“Lỡ 6 tháng nữa về… thêm một cục bông gọi là ‘ba’ thì ?”
An Nhiên dụi mặt cổ , khẽ :
“Vậy thì càng trốn. Em bắt bỉm mỗi ngày.”
Gia Khang bật , ôm cô sát lòng hơn.
Ở ngoài, trời bắt đầu mưa lất phất.
Còn trong phòng, hai cứ thế ôm , chờ bình minh.
Và một cuộc chia tay… sẽ đến gần.