TUỔI 20 – YÊU VÀ MÊ MỘT NGƯỜI
Phần 2 – Khi Tình Yêu Trưởng Thành
Tác giả: Mr.Bin
Chương 37: Giữa Súng Đạn Và Đêm Tối, Anh Vẫn Chọn Làm Tình Với Em Trước Khi Chết
11h58 – Phòng thí nghiệm ngầm, Singapore.
Tôi trói, m.á.u rỉ ở cổ tay. Duy Trí đối diện, vẫn lạnh lùng như con mãng xà rình con mồi.
Cánh cửa bật mở.
Duy Phong bước , vũ khí. Gương mặt lạnh hơn cả thép.
“Thả cô .” – . “Mày gì, tao đưa.”
Duy Trí nhếch mép:
“Mày chẳng còn gì ngoài trái tim yếu đuối và một vợ mang m.á.u nhà họ Duy.”
Duy Phong rút từ trong áo một vật – một bản di chúc cũ.
“Là thứ mày tìm ?
Di chúc gốc ông nội tao để – nơi ông ghi tên ‘Duy Trí’ như thừa kế khi ông mày định g.i.ế.c tao.”
Duy Trí phá lên:
“Mày dám đem nó đến?”
Duy Phong tiến gần, buông rơi tờ giấy xuống mặt .
“Vì vợ tao đang ở đây.
Tao mặc cả. Tao điều kiện:
Tao cho mày di chúc.
Mày cho tao mang vợ tao về.
Đứa bé – mày thể xác nhận, tranh giành.”
…
Một thoáng lặng.
Rồi Duy Trí hiệu.
Người của tháo trói . Tôi nhào vòng tay Duy Phong, cả cơ thể rũ xuống vì kiệt sức. Anh siết lấy , ôm chặt như thể buông nữa.
“Em ?” – thì thầm, thở gấp, môi lướt qua thái dương .
Tôi trả lời, chỉ rên khẽ:
“Em tưởng còn chạm nữa…”
Anh hôn lên môi , mạnh mẽ, sâu và đau đớn.
“Nếu hôm nay là ngày cuối cùng… thì để yêu em – ngay bây giờ.”
12h12 – phòng cách ly tạm thời.
Duy Trí cho đưa chúng đến phòng chờ, khi rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tuoi-20-yeu-va-me-mot-nguoi/chuong-37-giua-sung-dan-va-dem-toi-anh-van-chon-lam-tinh-voi-em-truoc-khi-chet.html.]
Không ai ngờ, giữa lúc kịch tính … Duy Phong kéo phòng vệ sinh, đóng cửa, xoay áp tường gạch lạnh.
“Anh điên ?”
“Phải.” – hôn dọc cổ , ngấu nghiến. “Điên vì em sống, và yêu em bằng tất cả bản năng còn .”
Váy vén lên, quần lót tuột xuống nhanh như sét.
Tay bóp lấy m.ô.n.g , chân gác lên bồn rửa, nâng lên dễ dàng.
“Đừng rên… nhưng em cấm .” – thì thầm.
Anh đ.â.m sâu, một cú thọc bất ngờ khiến bật tiếng nấc.
Tường rung lên nhè nhẹ khi lưng ép dồn. Tay vòng cổ , chân móc chặt eo, cả run rẩy.
“Chúng còn sống… nên nhớ cảm giác .”
Anh thì thầm bên tai , tăng tốc.
Từng cú va chạm, từng tiếng rên đè nén, khiến ngập tràn cảm xúc:
Thứ tình yêu giữa ranh giới sống-chết… đắm say, mà là tuyệt vọng.
Chúng quấn như thể cuối.
Đổ hết yêu thương, nước mắt, khoái cảm, lẫn tổn thương lên xác .
Kết thúc trong tiếng thở dốc, rũ xuống trong lòng , môi sưng, cổ đỏ bầm, vẫn còn run.
Anh hôn trán :
“Nếu chúng bắt em nữa… sẽ mặc cả.
Anh sẽ g.i.ế.c sạch chúng.”
12h40 – sân thượng.
Duy Trí sẵn bên trực thăng, tay cầm bản di chúc.
Hắn sang Duy Phong:
“Tao nhận.
mày nhớ: từ giờ… họ Duy xóa khỏi di sản.
Chỉ còn một đứa con… tao chọn.”
“Vậy mày chọn ai?” – Duy Phong hỏi.
Duy Trí :
“Đứa bé đó. Duy Ân.
Vì nó là sản phẩm hảo.
Không vì máu… mà vì nó đủ thứ: cảm xúc, thông minh, và một như Minh Ngọc.”
Duy Phong kéo gần:
“Vậy tao cho rõ… mày thể xóa họ Duy, nhưng thể lấy con tao.”
“Con của ai, sẽ rõ sớm thôi…” – Duy Trí bật , bước lên trực thăng và biến mất.