Anh luôn thích Sầm Kiểu Nguyệt.
Bà cảm thấy nhà họ Sầm là trèo cao, cảm thấy Sầm Kiểu Nguyệt đủ ưu tú, xứng với nhà họ Cố.
Trước đây cũng thấy đúng.
Sầm Kiểu Nguyệt dựa hôn ước của tổ tiên mới thể gả cho , cô nên cảm thấy ơn sâu sắc, nên lúc nào cũng giận dỗi.
Đến tận bây giờ mới hiểu , Sầm Kiểu Nguyệt xứng với .
Mà là xứng với tình yêu của cô.
“Kinh Vũ? Con đang ?” Mẹ Cố truy vấn.
“Con .” Cố Kinh Vũ , “Con mệt , con cúp máy đây.”
Những ngày tiếp theo, Cố Kinh Vũ một mặt bận rộn với công việc ở công ty, một mặt từ bỏ việc cố gắng liên lạc với Sầm Kiểu Nguyệt.
Những tin nhắn gửi đều bặt vô âm tín.
Anh cử lấy những bằng chứng về Ư Tri Tuyết từ tay Sầm Kiểu Nguyệt nhưng cũng bắt đầu từ .
Ngày hôm đó, khi Cố Kinh Vũ đẩy cửa phòng họp , bên trong đang náo nhiệt.
Mấy đang vây quanh Ư Tri Tuyết, gì đó.
Trong đó một giám đốc trẻ tuổi giọng lớn: “... Vậy chúng đổi miệng gọi là bà chủ ?”
Ư Tri Tuyết che miệng khẽ: “Đừng lung tung.”
“Sao là lung tung chứ? Thứ Ư phó tổng đang mang là con của Cố tổng mà, đó bà chủ thì là gì?”
Cánh cửa phòng họp đẩy mạnh .
Tất cả đầu , thấy Cố Kinh Vũ đang ở cửa, gian lập tức im phăng phắc.
Vị giám đốc trẻ tuổi mồ hôi vã trán: “Cố tổng, ... chỉ là đùa thôi...”
“Công ty là nơi để đùa.” Cố Kinh Vũ ngắt lời , “Tiền thưởng quý của trừ một nửa. Còn để thấy những lời như nữa thì trực tiếp nghỉ việc .”
Anh sang Ư Tri Tuyết, ánh mắt càng lạnh lùng hơn: “Ư phó tổng, chú ý phận của cô.”
Sắc mặt Ư Tri Tuyết trắng bệch: “Kinh Vũ, em...”
“Ở công ty, hãy gọi là Cố tổng.” Cố Kinh Vũ xong, thẳng về phía ghế chủ tọa, “Họp.”
Cuộc họp diễn trong bầu khí áp lực.
Sau khi tan họp, Ư Tri Tuyết ở để chuyện, nhưng Cố Kinh Vũ cầm tài liệu bước ngoài: “Tôi còn việc.”
“Kinh... Cố tổng.” Ư Tri Tuyết đuổi theo, “Vừa em thật sự họ sẽ như .”
Cố Kinh Vũ dừng bước, cô: “Không ?”
“Thật mà.” Vành mắt Ư Tri Tuyết đỏ lên, “Là họ hiểu lầm...”
“Vậy thì quản cho chính .” Cố Kinh Vũ ngắt lời cô, “Đừng để khác cơ hội hiểu lầm.”
Anh dừng một chút bổ sung thêm: “Còn nữa, vợ của chỉ một Sầm Kiểu Nguyệt. Hiện tại là cô , cũng vẫn là cô .”
Nói xong rời , thèm cô lấy một cái.
Ư Tri Tuyết chôn chân tại chỗ, móng tay cắm sâu lòng bàn tay.
Mười một giờ đêm, Cố Kinh Vũ vẫn còn ở văn phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tung-buoc-toi-tu-do/chuong-13.html.]
Cửa văn phòng gõ nhẹ.
Ư Tri Tuyết bưng cà phê , mặt mang theo nụ dịu dàng: “Anh vẫn còn tăng ca ? Em pha cà phê cho .”
“Có chuyện gì?” Cố Kinh Vũ chạm tách cà phê đó.
“Không việc gì thì thể đến thăm ?” Ư Tri Tuyết khẽ , “Đã lâu chúng chuyện t.ử tế với .”
Cố Kinh Vũ đáp lời.
Ư Tri Tuyết cũng để ý, tự tiếp.
“Anh còn nhớ lúc ở Mỹ ? Anh cứ nhất quyết làm cuộc điều tra xã hội đó, chạy đến khu phố hỗn loạn như . Lúc em tìm thấy , những đó vây quanh ...”
Cố Kinh Vũ im lặng.
Hồi du học còn trẻ tuổi nóng tính, trải đời, suýt chút nữa mất mạng ở nơi đất khách quê .
Chính Ư Tri Tuyết kịp thời đến nơi, đưa xông khỏi vòng vây.
Anh nợ cô một mạng.
Vì những năm qua, bất kể cô đưa yêu cầu gì, đều cố gắng đáp ứng.
Ngay cả khi Sầm Kiểu Nguyệt hết đến khác phản đối, ngay cả khi trong công ty hài lòng, đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
“Kinh Vũ.” Giọng của Ư Tri Tuyết kéo trở thực tại, “Em hiện tại tâm trạng , Sầm tiểu thư nhất thời nghĩ thông suốt cũng là chuyện bình thường. cuộc sống vẫn tiếp diễn, chẳng ?”
Cô đưa tay , chạm tay .
Cố Kinh Vũ lùi phía , né tránh.
Bàn tay Ư Tri Tuyết khựng giữa trung, nụ mặt chút giữ nổi.
“Ngày mai đưa cô khám t.h.a.i nhé.” Cố Kinh Vũ đột nhiên .
Ư Tri Tuyết ngẩn : “Cái gì cơ?”
“Khám thai.” Cố Kinh Vũ cô, “Trước đây cô luôn cùng cô khám thai, sáng mai sẽ sắp xếp thời gian.”
“Không... cần .” Ư Tri Tuyết vội vàng xua tay, “Anh bận rộn như , một em là .”
“Bận đến mấy cũng .” Giọng điệu Cố Kinh Vũ kiên quyết, “Đây là con của , nên làm tròn trách nhiệm.”
Nụ của Ư Tri Tuyết trở nên gượng gạo: “Thật sự cần ... Hơn nữa, bác sĩ giai đoạn đầu t.h.a.i kỳ cần ít , nhất là nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ở nhà.”
“Bác sĩ nào ?” Cố Kinh Vũ truy vấn, “Khám t.h.a.i vốn dĩ đến bệnh viện, thể bảo cô ít ?”
“Là... là thầy Đông y.” Ư Tri Tuyết cúi đầu, “Em tìm một vị danh y Đông y để điều chỉnh cơ thể, ông t.h.a.i tượng của em định, cần tĩnh dưỡng.”
Cố Kinh Vũ cô.
Dưới ánh đèn, sắc mặt Ư Tri Tuyết chút nhợt nhạt, ánh mắt né tránh, dám thẳng .
Có gì đó đúng lắm.
Cuối cùng gì thêm, chiều theo ý Ư Tri Tuyết, để cô tự về nhà nghỉ ngơi cho .
Sau khi , cầm điện thoại nội bộ lên: “Lý trợ lý, đây một lát.”
Năm phút , trợ lý đẩy cửa bước : “Cố tổng.”
“Hai việc.” Cố Kinh Vũ , “Thứ nhất, kiểm tra tất cả hồ sơ khám t.h.a.i của Ư Tri Tuyết, bản gốc. Thứ hai, kiểm tra tất cả hành tung của cô trong vòng một tháng và khi mang thai, càng chi tiết càng .”
Trợ lý ngẩn : “Cố tổng, chuyện là...”
“Cứ tra .” Giọng điệu Cố Kinh Vũ bình thản, “Đừng đ.á.n.h động đến bất kỳ ai.”