47
Khi chúng   thành mẻ tượng thêu cuối cùng, Lưu đại ca dẫn theo đội dân binh cũng   về thành Nam Lăng.
Mấy tháng , Tô Huệ Minh  đến đất Thục. Tử  Bạch ở  Nam Lăng, lui tới lo liệu các phía. Việc điều binh giao cho Lưu đại ca xử lý.
Vừa gặp,    hỏi Tô Huệ Minh: “Sao  g.i.ế.c luôn đầu lĩnh giặc Oa ? Đỡ để bọn chúng làm loạn về .”
Đại tỷ  giơ tay chọt  trán  : “Ngươi đúng là đồ đầu đất, g.i.ế.c vài tên giặc Oa thì ích gì? Huệ Minh là đang lấy kế trị kế,  bắt trọn ổ!”
Phải , bọn giặc Oa tưởng mưu kế của chúng là thần bất tri quỷ bất giác, nào  bọn chúng ngoài sáng, chúng  trong tối.
Bọn chúng  dùng tượng thêu để chuyển bản đồ hàng hải, chúng  thuận nước đẩy thuyền.
Nhờ  các nương tử trong xưởng giúp sức, tượng Quan Âm thêu xong sớm hơn dự định. Giặc Oa mừng rỡ, trong ngày  đến nhận hàng.
Đêm đó, Tô Huệ Minh bám theo xe ngựa  rừng sâu. Đêm đen sương dày, xe quẹo bên trái   bên ,  suýt nữa thì mất dấu. Tô Huệ Minh lập tức trèo lên cây, nhờ  địa hình mà nhanh chóng thấy  ánh sáng trắng mờ mờ ở nơi nào đó.
Là một vùng bột huỳnh thạch loang loáng ánh sáng — căn cứ giặc Oa lộ rõ  trăng.
Dân binh kháng giặc nhân đêm tối chôn thuốc nổ quanh nơi . Chỉ chờ giặc Oa  động tĩnh tiếp theo.
Thanh Minh năm , huyết nguyệt treo cao. Giặc Oa  bắt đầu hành động.
Tượng thêu chứa bản đồ  chuyển khỏi căn cứ, thoát khỏi cuộc kiểm tra của ngự sử tuần sông, lên tàu buôn  khơi.
Dân binh kháng giặc chia làm hai đường: một nhóm  trộn làm phu tàu, một nhóm khác ẩn  đội thuyền vận chuyển, bám sát theo .
Mười ngày , tàu buôn cập bến.
Bấy giờ ven biển đột ngột lan truyền quái bệnh, giặc Oa  lượt c.h.ế.t một cách bí hiểm.
Dân binh kháng giặc nhân cơ hội   giáp công, giặc Oa lập tức tan tác như đàn ong vỡ tổ.
Trong thành Nam Lăng,  ở  là Tử Bạch châm lửa đốt nổ căn cứ giặc Oa. Núi rừng rung chuyển, ven biển đại loạn.
Tướng giữ Nam Lăng ngỡ là trời giáng điềm lành khiến giặc Oa náo loạn, liền vội vàng dâng tấu lên triều đình để cầu thưởng lập công.
Hoàn    rằng dân chúng căm ghét giặc Oa  đến mức bốc lửa thiêu tim! Tin mừng truyền về thành Nam Lăng. Ta và các nương tử hẻm Goá Phụ mỗi ngày đều canh chờ ở cửa sông.
Chỉ mong chờ  đón các  hùng trở về, rửa bụi gió chiến trường.
(  Đôi lời của team dịch: Truyện  sạn ở phần bột huỳnh quang,  giải thích rõ  vì  giặc Oa  phát hiện . Mình cũng  nghĩ   sửa làm  cho hợp lí hơn. Loại bỏ chi tiết   thì truyện vẫn  , hi vọng   hoan hỉ bỏ qua nha .)
 
48
Một tháng , đội chống giặc  về. Hẻm Goá Phụ mỗi nhà đều bốc lên mùi thịt thơm nức.
Đại tỷ  dậy sớm chuẩn  tiệc tẩy gió, dặn   bến cảng đón . Bến cảng đông đúc,    chen  đám đông, tầm   che khuất  .
Đang lo lắng, đột nhiên đám đông phía  xôn xao. Có  bắt đầu thút thít ,   kêu la  ngừng. Một cảm giác  đột ngột ập đến khắp .
Một câu  của nữ phu tử   thoáng hiện trong đầu   Dù trận chiến   hảo đến , cũng sẽ kèm theo huyết vũ phong ba.
Đám đông mở  một con đường nhỏ,   thấy những   thương  khiêng ,   ôm chiếc bình gốm   một lời. Ta  bên trong chiếc bình đó là gì.
Binh sĩ c.h.ế.t trận ngoài chiến trường, một ngọn lửa đưa hồn trở về quê cũ. Trái tim  như  nhảy  ngoài, cố gắng chen về phía .
Tô Huệ Minh,  cầu xin ngươi, ngươi  thể chết, ngươi  thể gặp chuyện gì! Ngay lúc đó,   từ phía  nắm lấy tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tua-goi-ben-song/chuong-22.html.]
Gió thổi lên. Ta    .
Ta : "Muội lạnh. ,  Tô Huệ Minh. ,Huynh  thể sưởi ấm cho  ?"
 tay  nắm c.h.ặ.t t.a.y  lạnh buốt. Tô Hoài Minh  động đậy, ánh mắt ướt sũng.Ta  theo ánh mắt ,  về phía .
Ở đó là một chiếc cáng. Nằm  đó là  mà  vô cùng quen thuộc. Không nhúc nhích, trạng thái như xác chết.
 
49
Khi  đem tin  báo cho Đại tỷ. Bàn tay nàng đang múc canh bỗng dừng  một chút.Rồi bà lấy chiếc bình thiếc, đổ canh  đó. Cười hỏi :
"Hắn ? Hắn thích nhất là canh xương  nấu."
Ta nghẹn ngào: "Tô Huệ Minh  đưa  đến y quán."
Đại tỷ  gật đầu, cầm theo hộp cơm và bình thiếc, từng bước một  về phía y quán.
Trời nổi sấm,  lâu  mưa bắt đầu đổ ào ào. Đại tỷ  lấy chiếc áo ngoài, che kín đồ ăn trong tay. Mưa tức thì làm nàng ướt đẫm.
Nàng càng  nhanh hơn, đột nhiên bật  nức nở. Không phân biệt  nước mưa  nước mắt, nàng  quẹt vội .
Y quán  gần, Đại tỷ ngã xuống, nàng cuống cuồng nhặt chiếc bình thiếc lăn .  Đôi tay nàng run rẩy cố gắng nhưng  thể nắm lấy.
Ta vội vàng nhặt lên: "A tỷ. để tacầm nhé."
Chúng  nhanh chóng đến y quán.  đại tỷ   dám bước . Đứng  cửa, nàng nghẹn ngào hỏi :
"Tiểu Hi,  còn sống  ?"
Ta ôm chặt  hình  đang run rẩy: "Hắn còn sống. Hắn vẫn còn."
Nàng : "Vậy là tin  nhất . Ta  thể cứ thế mà  gặp ."
Đại tỷ chỉnh  từng sợi tóc ướt. Rồi nàng mở cửa bước ,    giường vẫn nhắm chặt mắt.
Nàng  cạnh giường, lấy bình thiếc , mở nắp. Mùi canh xương thơm ngào ngạt tràn ngập  gian.
"Lưu Sinh,   nấu cho  món canh  thích nhất.  Huynh tỉnh dậy, nếm thử một miếng nhé. Canh sắp nguội ."
Ta đóng cửa   ngoài. Ngoài cửa sổ, một tia chớp đánh xuống. Cả căn phòng chói lòa.