3.
 
Bà nội  khổ cả một đời.
Sinh cha    bao lâu thì ông nội lâm bệnh qua đời, bà trở thành góa phụ.
Về , khi đang chặt củi  núi, bà nhặt    – khi đó là một đứa trẻ  vứt bỏ.
Một  phụ nữ góa bụa, khổ cực trăm bề, một  nuôi nấng cả con trai lẫn con dâu lớn khôn.
Cha   nên , thi trượt công danh,  còn học thói ăn chơi trác táng, cờ b.ạ.c rượu chè gái gú hút xách đủ cả năm thứ độc.
Bà nội và   dựa  đôi tay khéo léo, thêu thùa cho nhà phú hộ, mới tạm đủ trang trải sinh hoạt.
Sau khi sinh , cha   đám bạn bè hư hỏng chế nhạo là tuyệt tự.
Hắn đánh  , bà nội liền cầm d.a.o rượt theo chém.
Ai dám  nhạo tuyệt tự, bà liền đến   cửa nhà họ chửi rủa mỗi ngày.
Có   chính vì bà nội quá đanh đá, nên mới khắc c.h.ế.t chồng, thành  góa phụ.
Mẹ   , đêm nào cũng lén hắt phân  sân nhà bọn họ, hôi thối đến mức họ  quỳ xuống xin tha.
Hai  bọn họ cùng làm chỗ dựa cho , cũng cùng  dựng nên cho  một tuổi thơ vô lo vô nghĩ.
Thế nhưng,  mất , bà nội cũng lẫn , thường xuyên nhận lầm  là .
Xảo Nhi là tên của  .
Ngày  mất, bà nội nắm tay   cứng lạnh, gọi suốt một đêm:
“ Xảo Nhi , Xảo Nhi…”
Ta   còn  nữa,   thể để mất cả bà nội.
Bà  mất , cũng  thể để mất cả .
Ta  xuống kiệu, nhưng  môi giới giữ chặt  buông: “Tiền  nhận , còn  chạy chắc?”
“Ta chỉ   lời từ biệt với bà nội thôi…” –  khẩn cầu, nhưng   mạnh tay nhét  kiệu.
Phu xe giục ngựa lăn bánh.
Tiếng gọi  vẫn còn vang vọng bên tai.
  nhanh chóng tan  trong gió…
 
4.
Xe ngựa rong ruổi hơn một tháng  đường.
Vào giữa xuân, cuối cùng cũng đến thành Nam Lăng – nơi vị phú thương  cư ngụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tua-goi-ben-song/chuong-2.html.]
Thành Nam Lăng phồn hoa náo nhiệt.Còn , như con chuột chui  giữa phố, chỉ cần ánh mặt trời rọi xuống là hiện nguyên hình nghèo khổ.
Người môi giới vén rèm xe ngắm cảnh, từ xa vọng đến tiếng ca:
“Loạn hoa dần khiến mắt  lạc lối, chẳng  yêu hận cái nào  ,
Lầu son đàn ngọc năm mươi năm,  chờ  mãi  chẳng  về…”
Người hát giọng ẻo lả dịu dàng,  môi giới khinh khỉnh lên tiếng:
“Mấy mụ góa phụ mất chồng  mà, quen thói buôn da bán thịt  sông nước.”
Bà   nhắc đến góa phụ,  lập tức nghĩ đến ả kế mẫu  của  – thầm mong đời  bà  còn cơ hội làm thêm một  góa phụ nữa.
Vào thành,  môi giới tìm một tửu lâu nghỉ chân. Ngày mai sẽ gặp vị phú thương, tâm trạng bà  phấn khởi, uống rượu đến say mèm. Miệng bắt đầu  những lời hồ đồ:
“Xong vụ , lão bà  cũng phát tài ! Tìm bao năm cũng chẳng thấy ai  mệnh vượng nổi hợp với vị lão gia buôn muối , thế mà  để  gặp  ngươi… Ngươi đừng oán , ai bảo  ngươi đen đủi chứ…”
Ta  hiểu lắm, nhưng trong lòng  dự cảm chẳng lành. Đợi bà mối say khướt,  lấy hết dũng khí  hỏi phu xe: “Áp xưởng nương tử là gì ?”
Phu xe sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, chỉ thở dài: “Đi mà hỏi tiểu nhị .”
Tiểu nhị đang dọn dẹp bữa ăn trong đại sảnh,   hỏi, sắc mặt lập tức biến đổi, kéo    hậu đường, quát khẽ:
“Cô hỏi cái đó làm gì?”
Ta đáp: “Cha  bán  cho phú thương làm , nhưng  môi giới khi uống say   là để làm áp xưởng nương tử.”
Tiểu nhị vứt phăng khăn bàn xuống đất:
“Tội ! Nói cho  thì gọi là áp xưởng nương tử, nhưng thực chất là để làm “ đóng sinh cọc” cho bọn thương lái buôn muối  biển! “
“Cô  “ đóng sinh cọc”  là gì ? Là tìm một thiếu nữ còn trinh, sinh thần bát tự hợp mệnh,  đó đóng đinh  mũi tàu ngay khi còn sống! Nghe  làm  thì chuyến  biển sẽ bình an thuận lợi, buôn bán phát đạt.”
Cậu  còn định  tiếp, nhưng thấy mặt  tái nhợt như tờ giấy, chỉ tức tối giậm chân mắng:
“Nói chung, làm áp xưởng nương tử thì chỉ  đường chết! Cô còn nhỏ thế ,  cơ hội thì trốn !”
Ta  nhớ    về phòng như thế nào, chỉ nhớ cả  đẫm mồ hôi, mắt mở trừng trừng cho tới tận sáng.
Ta  trốn. Ta nhất định  trốn.  Nam Lăng lớn như cái cũi sắt,   thể trốn  ?
Canh năm, nhà bếp tửu lâu bắt đầu nổi lửa nấu cơm. Cánh cổng vốn đóng suốt đêm phát  tiếng kẽo kẹt mở .
Ta nghĩ, cơ hội đến .
Ta lặng lẽ  dậy,  yên một lát để chắc chắn  môi giới  tỉnh dậy,  mới rón rén nhích dần về phía cửa.
Tối qua vì  trốn,  cố tình  đóng chặt cửa phòng.
Cẩn thận đẩy cửa  một nửa, một chân  bước  ngoài… thì  lưng bất chợt vang lên tiếng :
“Ngươi định  ?”
Bà   tỉnh .
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng,  cố làm  vẻ bình thản: “Ra ngoài giải quyết một chút.”
Người môi giới khạc một tiếng: “Qua đây đỡ  dậy,  cũng  .”
Cánh cửa  mắt gần trong gang tấc  xa tận chân trời. Ta ,   thể trốn nữa .
Nước mắt dâng trào, nhưng  vẫn cố nuốt ngược  trong.
Ăn xong bữa sáng, xe ngựa  lên đường tới phủ phú thương. Có lẽ vì cảm thấy chiến thắng  gần kề,  môi giới  trong xe gật gù buồn ngủ.
Ta gắt gao  chằm chằm  cổ họng bà . Trong tay áo nắm chặt con d.a.o nhỏ mà tiểu nhị  lén đưa cho  đêm qua.