Tử Lạnh Kỳ Lạ - Chương 50

Cập nhật lúc: 2025-08-10 03:06:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

"Bà trong khu phố đanh đá, vẫn thường thấy bà mắng con dâu chỉ vì vài đồng bạc lẻ." Bà Dương vẫn còn thấy áy náy khôn nguôi: "Nếu chúng nhiều thì cũng gây phiền phức lớn đến cho cô chủ."

"Không chuyện gì to tát." Chuyện nào chuyện nấy, Diệp Cửu Cửu hề ý trách những liên quan: "Cảm ơn giúp đỡ lúc nãy. Muốn ăn gì, mời."

"Cô chủ, ôi cần , chúng chỉ sự thật thôi, giúp gì nhiều ." Mẹ Lạc Lạc ngập ngừng: "Thực hôm nay cũng là tình cờ thôi ạ, hôm nay con trai nhận thông báo nghỉ hè, khỏi trường mẫu giáo đòi đến đây ăn uống, ngờ gặp như ."

Mẹ Lạc Lạc xong liền cúi đầu tìm con trai, kết quả tìm một hồi vẫn thấy : "Hả? Thằng bé Lạc Lạc nhà ?"

"Vừa nãy còn ở đây mà." Bà Dương cũng phát hiện cháu gái thấy : "Nguyệt Nguyệt ?"

Không thể để bọn trẻ chuyện gì xảy ở đây, Diệp Cửu Cửu định lấy điện thoại xem camera thì đột nhiên thấy tiếng kêu cứu hoảng sợ của thằng bé mũm mĩm vọng từ trong bếp.

Cô vội vàng chạy bếp, khoảnh khắc tiếp theo liền thấy đầu thằng bé mũm mĩm đang đội một con bạch tuộc khổng lồ.

Con bạch tuộc tròn xoe màu tím ngoe nguẩy tám chiếc vòi lớn, bám chặt đầu thằng bé, từ xa trông như một sinh vật kỳ lạ mọc hai cái đầu.

Diệp Cửu Cửu kinh ngạc tột độ, vội vàng chạy đến giúp: "Sao bạch tuộc bò lên đầu con ?"

"Nó chạy , con bắt nó." Khuôn mặt mũm mĩm của Lạc Lạc vòi bạch tuộc bóp đến méo mó, nhăn nhó, la ầm ĩ: "Nhanh cứu con với, con sắp nó siết nghẹt thở mất !"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tu-lanh-ky-la/chuong-50.html.]

"Con trai, cứu con đây!" Chu Khiết, của Lạc Lạc, vội vàng chạy đến, túm lấy phần đầu tròn xoe của con bạch tuộc, sức kéo lên. Cô cứ nghĩ thế là thể kéo nó , nhưng những chiếc vòi to lớn, thô ráp của con bạch tuộc bám chặt mặt Lạc Lạc, tiện thể nhấc bổng cả thằng bé lên theo.

Đột nhiên treo lơ lửng, Lạc Lạc ngẩn , lắc lư đôi chân mũm mĩm: "Mẹ ơi, vui quá, kéo cao lên một chút nữa ạ."

Diệp Cửu Cửu thấy thằng bé hề sợ hãi, bật : "Hết sợ con?"

"Vui lắm." Lạc Lạc vươn tay nắm lấy chiếc vòi bạch tuộc nhớp nháp, sức kéo, còn cảm thấy thật co giãn và đàn hồi.

"Đừng nghịch nữa, cẩn thận nó phun mực đấy." Diệp Cửu Cửu dứt lời, con bạch tuộc liền phun một vệt mực đen sì lên đầu Lạc Lạc, mực chảy dọc theo đầu và xuống má của thằng bé.

Lạc Lạc vẫn nhận , chỉ thấy hai má ướt át: "Mẹ ơi, mặt con nước ?"

"Không ." Chu Khiết quơ tay tùy tiện lau mặt cho con trai, kết quả là lau nhoét đen cả mặt. Cô khuôn mặt đen như than của con trai , bật phá lên.

Diệp Cửu Cửu thấy , khóe môi khẽ cong lên.

Lạc Lạc ngơ ngác hỏi: "Mẹ ạ?"

"Không gì." Chu Khiết đầu, ánh mắt cầu cứu Diệp Cửu Cửu: "Cô chủ, cái giờ làm đây?"

"Để ." Diệp Cửu Cửu chủ động vươn hai ngón tay, ấn mạnh nhãn cầu của con bạch tuộc. Nó khó chịu liền buông thằng bé ngay lập tức.

Loading...