Khi ngang qua cửa nhà hàng, cô bé ủ rũ hít hít ngửi ngửi, theo mùi hương mà về phía nhà hàng khuất tán lá chuối, nhỏ giọng với bà: "Bà ơi, thơm quá..."
Giọng của cháu gái nhỏ, bà Dương rõ: "Cháu gì?"
"Thơm." Cô bé chỉ nhà hàng, vô lực lặp một câu.
Bà Dương lúc cũng mệt mỏi chú ý đến nhà hàng mới mở ở góc hẻm. Bà cũng mơ hồ ngửi thấy một mùi thơm phảng phất: "Hình như thơm thật."
Cô bé nhẹ nhàng kéo cổ áo bà, thều thào : "Bà ơi, cháu ăn..."
"Cháu ăn ?" Bà Dương ngạc nhiên đến sững sờ, đứa cháu gái yếu ớt lâu cảm giác thèm ăn. Đây là đầu tiên nửa tháng trời, Nguyệt Nguyệt chủ động ăn thứ gì đó. Bà vui mừng khôn xiết, ôm chặt cháu gái thẳng về phía nhà hàng: "Cuối cùng Nguyệt Nguyệt của bà cũng chịu ăn ! Bà sẽ mua cho cháu ăn ngay!"
Bà cụ Dương đẩy cửa, cất tiếng hỏi: "Đây nhà hàng bán đồ ăn ?”
"Vâng ạ." Diệp Cửu Cửu kéo cửa mời hai : "Cháu chỉ chuyên bán hải sản, bà thử ạ?”
"Hải sản ?” Bà cụ Dương ngần ngại quanh gian trang nhã, đứa cháu gái đang mơ màng trong lòng bỗng chốc tỉnh táo hơn thấy rõ: "Ăn ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tu-lanh-ky-la/chuong-34.html.]
"Hai bà cháu cứ đây ạ." Diệp Cửu Cửu dẫn họ bàn gần tường, tránh xa luồng gió điều hòa lạnh buốt để khỏi cảm. Khi hai yên vị, cô nhẹ nhàng đưa thực đơn cho bà cụ: "Bà xem qua nhé."
Bà cụ Dương vốn định gọi một bữa thịnh soạn, nhưng khi xem thực đơn, bà suýt chút nữa thì choáng váng. Bà lắp bắp hỏi Diệp Cửu Cửu: "Cái ... mà... đắt cháu?”
"Hải sản ở đây của cháu đặc biệt, chất lượng hảo hạng, vô cùng tươi ngon, ai ăn cũng tấm tắc khen ngợi." Diệp Cửu Cửu liếc cô bé đang tiều tụy: "Bà cứ xem kỹ nhé, nếu thấy ưng ý món nào thì gọi, còn thì cứ uống nghỉ ngơi một lát cũng ạ."
Bà cụ Dương vẫn đắn đo. Số tiền đủ cho bà mua cả chục cân thịt lợn ! Bà sang cháu gái, định bụng kéo con bé về.
Ngay lúc đó, cô bé khẽ nghiêng , tựa lưng ghế. Qua tán cây thiên điểu đặt giữa bàn, con bé sang chỗ Cao Viễn đang đối diện, say sưa nhai ngao hoa. Cô bé thèm đến mức cứ l.i.ế.m môi mãi: "Thơm quá.”
Thấy cháu gái như , bà cụ Dương khẽ thở dài trong lòng. Rồi bà gọi Diệp Cửu Cửu, chọn hai món rẻ nhất: "Một đĩa ngao hoa trộn kiểu Thái, với một đĩa trứng chưng nghêu.”
"Vâng ạ." Diệp Cửu Cửu bếp. Hai món đơn giản, cô chớp mắt làm xong. Vừa bưng lên bàn, bà cụ vội vàng lấy bát nhỏ, đút từng thìa cơm và trứng chưng cho cháu gái.
"Nguyệt Nguyệt, bà đút cho con ." Bà cụ Dương cầm thìa, lo lắng đút cho cháu gái, sợ con bé kén ăn như ở nhà: "Há miệng nào?”
Cô bé ngoan ngoãn "ừ" một tiếng, há miệng ăn hết phần cơm và trứng chưng. Con bé nhai thật chậm, nuốt thật từ tốn. Ăn xong một miếng, đợi bà hỏi, Nguyệt Nguyệt chủ động : "Còn nữa ạ."
"Thật ?" Bà cụ Dương xúc động đến rưng rưng nước mắt. Tháng cháu gái bệnh nhập viện, về nhà vẫn khẩu vị, ngay cả món dâu tây yêu thích nhất cũng chẳng thèm động đến, cả cứ gầy rộc .