“Cái gì?!”
“Nghiêm trọng đến ?”
Khoảnh khắc , Trình Phong bỗng hiểu vì Tống Uẩn Uẩn bảo lấy tim nhân tạo.
Cô từ đầu — tình trạng của Viện trưởng .
“Các bác sĩ của chúng đang thực hiện biện pháp cấp cứu bên trong, các bạn hãy chuẩn tâm lý.”
Nói xong, bác sĩ Hoàng định trở phòng mổ.
Tống Uẩn Uẩn gọi ông , giọng dứt khoát:
“Bác sĩ, tim nhân tạo mang đến . Nếu ông dám làm, hãy để .”
Bác sĩ Hoàng khựng , đầu cô, giọng nghiêm nghị:
“Tôi rõ ràng —”
“Quy định là chết, nhưng con là sống.” – giọng cô trầm mà kiên quyết.
“Cho dù cô thế nào,” – bác sĩ Hoàng nhíu mày, – “Tôi cũng thể để cô phòng mổ. Nếu xảy chuyện gì, thể gánh vác nổi.”
Ngay lúc , một y tá chạy , hô lớn:
“Bác sĩ Hoàng! Bác sĩ Trần gọi ông, bệnh nhân sốc !”
Nghe , bác sĩ Hoàng kịp thêm, lập tức chạy phòng phẫu thuật.
“Sốc ?” – Trình Phong giấu nổi vẻ hoảng sợ, ánh mắt về phía Tống Uẩn Uẩn.
Cô khẽ hít một , lòng bàn tay lạnh toát.
Cô rõ — nếu còn chậm trễ, Viện trưởng sẽ qua khỏi.
Giờ phút , nếu cô kiên quyết làm phẫu thuật, một khi thất bại, trách nhiệm sẽ do cô gánh hết.
cô do dự một giây.
Tống Uẩn Uẩn cầm lấy hộp đựng tim nhân tạo trong tay Trình Phong, sải bước theo bác sĩ Hoàng phòng mổ.
“Phòng mổ chỗ thể tùy tiện !” – giọng bác sĩ Hoàng trầm xuống.
Tống Uẩn Uẩn đáp, ánh mắt kiên định:
“Bây giờ bệnh nhân quan trọng hơn quy định.”
Bác sĩ Hoàng cau mày cô vài giây, cuối cùng thở dài:
“Được. Tôi sẽ phá lệ cho cô xem, nhưng tuyệt đối động tay.”
Ông sang dặn: “Y tá Vương, lấy cho cô một bộ quần áo vô trùng, bảo cô rửa tay khử trùng.”
“Cảm ơn.” – Tống Uẩn Uẩn gật đầu, giọng đầy cảm kích.
Cô nhanh chóng đồ, rửa tay khử trùng, bước phòng mổ.
Vừa đẩy cửa, cô thấy giọng bác sĩ Trần run rẩy:
“Không … bệnh nhân qua khỏi…”
Câu khiến tim cô như ngừng đập.
Không kịp suy nghĩ, cô lao đến bàn phẫu thuật, ánh mắt quét nhanh qua màn hình máy đo sinh tồn.
Vẫn còn khả năng cứu!
Cô giành lấy máy hồi sức tim trong tay bác sĩ Trần, giọng dứt khoát:
“Cho 200 Pa.”
“Cái …” – bác sĩ Trần do dự.
Tống Uẩn Uẩn đầu , chỉ lạnh lùng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/truyen-tong-uan-uan-va-giang-dieu-canh-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-qua/chuong-833.html.]
“Nếu chuyện gì xảy , chịu bộ trách nhiệm.”
Cô điều chỉnh thiết , thao tác nhanh, chuẩn xác đến mức khiến tất cả kinh ngạc.
Bác sĩ Hoàng cô, trong lòng dấy lên một cảm giác phức tạp.
Nếu từng trải qua vô ca cấp cứu, ai thể bình tĩnh như thế .
Ánh mắt cô chút do dự, chỉ còn ý chí cứu .
ông vẫn thận trọng — ông là bác sĩ, thể hành động theo cảm tính.
Ông khẽ hiệu cho y tá Vương:
“Quay video .”
Y tá Vương hiểu ý, lập tức lấy điện thoại , chĩa về phía Tống Uẩn Uẩn:
“Xin cô câu .”
Vừa thao tác, Tống Uẩn Uẩn , giọng rõ ràng và kiên định:
“Nếu chuyện gì, chịu bộ trách nhiệm. Không liên quan đến các bác sĩ cấp cứu.”
Đoạn video — là bằng chứng cho thấy cô liều cứu Viện trưởng.
Tiểu Hạ
Sau đó, cùng phối hợp.
Dưới chỉ đạo của cô, các bước cấp cứu thực hiện liên tục.
Một phút... hai phút...
Trên màn hình, đường kẻ tim vốn gần như thẳng tắp bỗng nhấp nháy .
“Có !” – y tá hô to.
Trái tim Viện trưởng hồi phục nhịp đập!
Không ai kịp vui mừng.
Tống Uẩn Uẩn rõ — nếu tiến hành phẫu thuật ngay, ông sẽ sốc, và sẽ thể cứu nổi nữa.
“Chuẩn phẫu thuật!” – cô lệnh, giọng nghiêm nghị.
Bác sĩ Hoàng thoáng khựng , nhưng cũng lớn:
“Y tá Vương, chuẩn d.a.o mổ!”
Lúc , ông hiểu, chỉ cô mới thể cứu Viện trưởng.
Dù nguy hiểm, ông vẫn chọn tin tưởng.
Tống Uẩn Uẩn nhanh chóng ký tên giấy cam kết mà y tá mang đến.
“Cô là nhà bệnh nhân, ký giấy đồng ý phẫu thuật.” – y tá nhắc. – “Không giấy , chúng thể tiến hành, sẽ khó giải trình.”
“Đưa đây.” – cô nhận lấy, cầm bút ký nhanh gọn.
Khi đặt bút xuống, nét chữ mạnh mẽ mà dứt khoát.
Cô rõ — chỉ cần cô ký, hậu quả đều do gánh.
Ký xong, cô thẳng bác sĩ Hoàng:
“Tôi mời ông làm bác sĩ hỗ trợ cho .”
Bác sĩ Hoàng im lặng vài giây, gật đầu:
“Được. Tôi sẽ phối hợp.”
Cô khẽ cúi đầu, giọng nhẹ nhưng đầy cảm kích:
“Cảm ơn ông. Ông quen thuộc nhân sự trong phòng mổ, nên việc phiền ông giúp đỡ.”
“Cứ giao cho .” – bác sĩ Hoàng đáp, ánh mắt sáng lên một tia quyết tâm.