Truyện Phó Lâm Châu và Giang Uyển Ngư - Mang thai gả cho hào môn, chồng cũ hối hận mất rồi - Chương 283: Cô ấy cũng ghen

Cập nhật lúc: 2025-10-19 16:06:36
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Uyển Ngư đến phòng bệnh của Phó Lâm Châu, phát hiện ngoài cửa còn bóng dáng vệ sĩ nào.

Cô khẽ gõ cửa, bên trong im lặng, ai đáp. Sau một hồi do dự, cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước .

Cảnh tượng mắt khiến cô khựng .

Phó Lâm Châu đang tựa đầu giường, nhắm mắt nghỉ ngơi. Nửa trần trụi, vết thương vẫn quấn băng dày đặc.

Một phụ nữ mặc váy quây ôm sát hình quyến rũ đang cúi sát , động tác như đang thuốc, nhưng thể uốn éo đầy cố ý.

Bộ n.g.ự.c căng tròn của cô khẽ cọ cánh tay , mùi nước hoa nồng nặc tràn ngập trong khí.

Người phụ nữ đó chính là cô mà Giang Uyển Ngư gặp trong thang máy buổi sáng.

Tay cầm giỏ trái cây của Giang Uyển Ngư siết chặt , lửa giận và cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng.

Mới hai hôm , còn cô ở bên cạnh , thế mà giờ khác .

Quả nhiên, lời đàn ông… đáng tin!

lúc , Phó Lâm Châu mở mắt. Khi thấy cô ở cửa, ánh mắt khẽ d.a.o động, lộ rõ vẻ bất ngờ.

Anh nghiêng đầu liếc sang phụ nữ bên cạnh, theo bản năng đẩy cô .

Người phụ nữ , nhíu mày khó chịu:

“Cô là ai? Ai cho phép cô tự tiện xông đây?”

Phó Lâm Châu Giang Uyển Ngư, ánh mắt rõ ràng sự lạnh lẽo và tổn thương trong đôi mắt cô.

Giang Uyển Ngư mím chặt môi, bước , đặt giỏ trái cây “cạch” một tiếng lên bàn.

Giọng cô lạnh như băng:

“Bà ngoại bảo cháu mang ít trái cây tới. Xin làm phiền, cháu ngay.”

Nói xong, cô xoay rời , đóng cửa dứt khoát.

Người phụ nữ liếc mắt, nũng nịu tiến gần Phó Lâm Châu:

“Phó gia, chúng tiếp tục nhé?”

Phó Lâm Châu cau mày, lạnh giọng đẩy cô :

“Lần nếu còn dám giở trò trong lúc ngủ, sẽ cho cô bò khỏi đây!”

Sắc mặt phụ nữ cứng đờ, cố nở nụ lấy lòng:

“Tôi là do Phó lão gia phái đến chăm sóc ngài, nếu chăm sóc , lão gia sẽ trách tội …”

“Cút ngoài!” – Giọng Phó Lâm Châu lạnh buốt.

Người phụ nữ dù cam lòng, nhưng thấy nổi giận, đành cúi đầu .

Trong phòng bệnh chỉ còn mùi thuốc và im lặng.

Phó Lâm Châu dựa đầu giường, tự áo.

Người phụ nữ đó do Phó Trọng phái đến, từ chối nhiều , ngờ hôm nay cô lẻn .

Tệ nhất là Giang Uyển Ngư bắt gặp đúng lúc .

Nghĩ đến ánh mắt đầy giận dữ của cô khi nãy, động tác cài cúc áo của khựng .

Nếu cô ghen... chẳng chứng tỏ trong lòng cô ?

Cao Tân đẩy cửa bước , :

“Phó gia, phụ nữ tên Tử Yên chịu . Cô Phó lão gia đích phái tới, lệnh của lão gia thì ai cũng đuổi.”

Phó Lâm Châu mặt đổi sắc:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/truyen-pho-lam-chau-va-giang-uyen-ngu-mang-thai-ga-cho-hao-mon-chong-cu-hoi-han-mat-roi/chuong-283-co-ay-cung-ghen.html.]

“Không cần để ý đến cô .”

“Vâng.” – Cao Tân gật đầu.

Ánh mắt Phó Lâm Châu lướt qua giỏ trái cây bàn, giọng thấp trầm:

“Sinh nhật bà ngoại của Giang Uyển Ngư sắp đến , sắp xếp chuẩn giúp .”

Cao Tân thoáng sửng sốt:

“Ngài còn nhớ sinh nhật bà ngoại của cô Giang ?”

Phó Lâm Châu hừ nhẹ. Lúc , khi đến văn phòng của bác sĩ Ninh, tình cờ thấy hồ sơ bệnh án của bà ngoại, tiện tay lật qua — và nhớ luôn ngày sinh .

Cao Tân suy nghĩ :

“Gần đây cô Giang đến tìm ngài, ngài cũng gọi cô . Nếu chúng tổ chức sinh nhật cho bà ngoại cô , liệu cô phản ứng gì ?”

Phó Lâm Châu thản nhiên đáp:

“Nếu cô ý kiến, thì cứ để cô đến tìm .”

Cùng lúc đó, tại phòng bệnh của bà ngoại, Giang Uyển Ngư hắt liên tục, cau mày làu bàu:

“Không ai đang nữa.”

bên bàn cắt tỉa chậu cây cảnh, càng cắt càng bực, cuối cùng cắt trụi cả chậu cây.

Tiểu Hạ

Cái gọi là “ gần nữ sắc” của , hóa cũng chỉ là suông!

Đàn ông, quả nhiên đều là sinh vật nghĩ bằng nửa .

Mới hôm còn khẳng định cô ở bên cạnh, nay nhanh chóng “mỹ nhân” phục vụ .

Cô cố gắng để tâm, nhưng càng nghĩ càng tức.

Bà ngoại thấy cô im lặng cắt cây, ánh mắt đầy quan tâm:

“Cháu怎么 , ai chọc cháu giận ?”

Giang Uyển Ngư ném chậu cây cắt tả tơi thùng rác, thản nhiên đáp:

“Không ạ.”

“Không mà lông mày cháu nhíu chặt đến thế ?” – Bà ngoại đưa tay nhẹ nhàng vuốt phẳng giữa hai đầu mày của cô, hiền hậu – “Có chú nhỏ nhà họ Phó gì khiến cháu giận ?”

Nghe đến cái tên , Giang Uyển Ngư càng bực, đáp nhanh:

“Không .”

Thấy cháu gái chịu , bà ngoại cũng ép, chỉ nhẹ giọng chuyển chủ đề:

“Đợi bà khỏe hơn, chúng cùng nghĩa trang thăm cháu nhé. Lâu .”

Giang Uyển Ngư khẽ cúi đầu:

“Vâng. Gần đây xảy nhiều chuyện quá, cháu thời gian thăm . Giờ Giang Thiên Thành và Đào Hồng đuổi khỏi Kinh Thành, sống bằng chết… Nếu thấy chắc cũng hả lòng.”

năm xưa chính hai họ ép cô đến đường cùng, kết cục hôm nay cũng xem như báo ứng.

Khi hai bà cháu đang trò chuyện, cửa phòng bệnh bỗng mở.

Cao Tân bước cùng vài mang theo túi lớn túi nhỏ, lễ phép chào:

“Bà lão khỏe ạ?”

Bà ngoại nhận của Phó Lâm Châu, vội vàng định dậy.

Giang Uyển Ngư hoảng hốt đỡ bà , còn Cao Tân vội ngăn:

“Bà đừng khách sáo, chỉ đến để đưa quà Phó gia.”

Loading...