Xe chậm rãi rẽ Đại lộ Bắc Hải. Khu vực tập trung các cơ sở y tế hàng đầu Kinh Bắc, tách biệt khỏi khu thương mại và du lịch, xung quanh bệnh viện lớn và viện dưỡng lão dành cho cán bộ cấp cao.
Nguyễn Thanh Âm khoác khăn choàng màu kem, bên trong là váy dài dệt kim hồng nhạt, tà váy chạm mắt cá. Thiết kế kín đáo, nhẹ nhàng, eo cô thon nhỏ, từ gần như chẳng ai nghĩ cô đang mang thai. Lớp váy mỏng, ôm nhẹ bụng chỉ nhô, chất cashmere mềm mại giữ ấm thoáng khí.
Hạ Tứ bất chợt đưa tay đặt lên bụng cô. Đôi mắt sâu thẳm thoáng ánh lên niềm mong đợi, vui mừng. chỉ thoáng chốc, biểu cảm đó tắt , khuôn mặt trở về vẻ lạnh nhạt gợn sóng.
Nguyễn Thanh Âm cảm thấy khí trong xe nặng nề. Cô khẽ kéo tay áo , nhỏ giọng:
“Đừng lúc nào cũng cau như , em sợ.”
“Ừm.”
Anh đáp, giọng trầm, sắc mặt vẫn đổi.
“Anh một cái .”
Hạ Tứ khẽ thở dài, cuối cùng vẫn lời, nhếch môi nở một nụ nhạt lạnh lẽo.
Nguyễn Thanh Âm tựa lưng ghế, tim bất an. Ngoài cửa sổ, trời âm u, lá ngô đồng vàng úa rơi lác đác vỉa hè. Cô chợt thấy thời gian trôi nhanh quá — mấy năm qua như thoáng chốc.
Ngày , khi mang thai đầu, cô lén khám, kết quả bác sĩ bảo thai ngừng phát triển mà dấu hiệu. Vị bác sĩ già thương cô, đặc biệt sắp xếp siêu âm 4D hôm đó. Hình ảnh đứa bé nhỏ xíu, vàng nhạt trong khoang bụng tối khiến cô c.h.ế.t lặng.
Giờ đây, mấy năm , là cùng hạng mục kiểm tra . Cô mong chờ, sợ hãi. Khác chăng, cô còn một đối diện với kết quả nữa.
Nguyễn Thanh Âm nhanh tay lau giọt nước mắt ở khóe mắt, sợ thấy.
Xe dừng tòa nhà xám trầm, kiến trúc nghiêm trang, bãi đỗ xe vắng một nửa.
Từ chuyến Tam Á, Hạ Tứ chủ động thu xếp để cô khám thai tại Bệnh viện quân y liên hợp . Ông giáo sư Mục – bác sĩ trưởng khoa – là chuyên gia đầu ngành, từng đào tạo nhiều học trò đang công tác ở các bệnh viện lớn trong nước.
Họ bệnh viện, lên tầng hai, đợi tại hành lang khoa sản. Bên ngoài bốn, năm cặp vợ chồng đang chờ. Một vài đôi trẻ trung, mặc đồng phục đeo quân hàm; khác lớn tuổi, khí chất nghiêm nghị.
Hạ Tứ khoác tay vợ, cùng chờ. Ánh mắt quét qua, sắc mặt càng u ám.
Nguyễn Thanh Âm hiểu, mở túi lấy viên ô mai bỏ miệng. Vị chua sắc lan tỏa khiến cô dịu phần nào. đầu, bắt gặp ánh sâu thẳm của .
“Anh ăn ?” cô hỏi.
Anh khẽ lắc đầu, mặt vẫn lạnh.
Một sản phụ đối diện cô hồi lâu, mỉm bắt chuyện:
Tiểu Hạ
“Bạn mấy tuần ? Bụng nhỏ quá.”
Nguyễn Thanh Âm ngại ngùng, tim khẽ thắt. Cô chợt hiểu lý do sắc mặt Hạ Tứ nặng nề — giữa dãy ghế chờ, bụng cô quả thật nhỏ nhất.
“Khoảng hai mươi ba tuần,” cô khẽ đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/truyen-nguyen-thanh-am-ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam/chuong-329-doa-co-ay-roi.html.]
“Oa, nhỏ thật đấy! Chắc do dáng gầy hả?”
“Có thể là con đầu lòng, bụng săn chắc nên khó thấy.”
Mấy cùng góp chuyện. Hai sản phụ lớn tuổi chia sẻ kinh nghiệm, khiến khí bớt căng.
“Ừm, là con đầu lòng.”
“Thế thì bình thường thôi. Bạn gầy thế , thai đầu bụng săn, sáu tháng thì vẫn rõ .”
Nguyễn Thanh Âm chỉ phụ họa, tuyệt nhiên nhắc đến việc mang song thai.
Chủ đề trôi sang chuyện sinh nở.
“Tháng sinh , bác sĩ bảo thai to quá, chắc mổ. Nghĩ đến mổ là run.”
“Không định nước ngoài sinh ? Hay Hồng Kông?”
Người hỏi xong ngừng, như sực nhớ điều gì.
“Giờ quản lý chặt lắm. Chồng đang giai đoạn quan trọng, nên sinh trong nước. Dù bệnh viện giáo sư Mục, yên tâm hơn.”
Nguyễn Thanh Âm vốn ít lời, chỉ lặng lẽ . Qua vài câu, cô hiểu : phần lớn họ đều gần đến ngày sinh, tới đây để kiểm tra cuối.
“Thai lớn quá thì khó sinh, nhưng nhỏ quá lồng ấp. Tốt nhất là thuận tự nhiên, đến ngày dự sinh hẵng .”
“Ai chả thế. Ở khu cán bộ chị gầy giống bạn, thai kỳ cũng chịu ăn. Kết quả sinh bé chỉ bốn cân rưỡi, lồng ấp hai tháng. Chị suốt thời gian ở cữ, hối hận lắm. Người lớn khổ, con cũng khổ theo.”
Nghe đến đó, Nguyễn Thanh Âm sững , bản năng sờ lên bụng .
Hạ Tứ vốn ít hiểu về chuyện sinh nở, nhưng bên , sắc mặt cũng dần đổi. Khi tới “ lồng ấp hai tháng”, bàn tay siết khẽ. Nhận vợ run lên, nắm lấy tay cô — lạnh ngắt.
“Lạnh ?” Anh khẽ hỏi, thở dài, bóp nhẹ tay cô.
Tháng Mười Một, bệnh viện bật sưởi, hành lang lùa gió mang mùi thuốc khử trùng. Anh cởi áo khoác gió khoác lên vai cô.
“Chồng bạn chu đáo ghê, trai nữa.”
“Ai bảo , lúc họ nắm tay , tưởng minh tinh cơ! Nếu chỗ đặc thù thế , nghĩ họ là ngôi .”
Nguyễn Thanh Âm mỉm gượng, lòng vẫn vướng hình ảnh đứa bé trong lồng ấp. Hai vốn ít , lời trêu ghẹo cũng giải thích, ngược khiến khác càng hiếu kỳ hơn.
Thai phụ đối diện bật :
“Không minh tinh thật chứ? Hai bạn quá.”
“Không ạ.” Nguyễn Thanh Âm sững, khẽ đáp.