“Chia tay thì ? Chia tay thì thành kẻ thù đội trời chung ? Chia tay thì đến bạn bè cũng thể làm ?”
Hạ Tứ khẩy, giọng mang theo sự lạnh lùng pha mỉa mai.
Nguyễn Thanh Âm điềm đạm đáp: “Một yêu cũ đúng nghĩa, là nên xuất hiện trong đời đối phương nữa.”
Hạ Tứ bất chợt thấy bực bội, tay siết chặt vô lăng, tháo dây an , nghiêng cô.
Đôi mắt đen sâu thẳm của khóa chặt lên gương mặt cô, giọng khàn khàn:
“Nguyễn Thanh Âm, thật sự nghĩ như ?”
Khoảng cách giữa hai chỉ còn thở.
Nguyễn Thanh Âm dám đối diện, tim đập thình thịch, tay khẽ run.
“Lúc đó là đề nghị chia tay, lý do, lời giải thích.”
Hạ Tứ ngả dựa ghế, giọng khàn vì giận.
Nguyễn Thanh Âm hít sâu, mắt đỏ:
“Hạ Tứ, thật sự vì chia tay ?”
Hạ Tứ siết chặt nắm tay, giọng nặng nề:
“Tôi bay hơn hai mươi tiếng từ Mỹ về, chờ ở sân bay cả đêm chỉ để gặp , chỉ để đón Giáng sinh với .
Tôi nhớ , giữa tuyết lớn để tìm , xe hỏng giữa đường, vất vả lắm mới tới chỗ làm, thì thấy với khác.
Tôi khó chịu, nên những lời khiến tổn thương.
Nguyễn Thanh Âm, thể , đó chỉ là lời trong cơn giận.”
Ánh mắt nóng rực, đầy kìm nén.
Nguyễn Thanh Âm , dám đối diện — chuyện chia tay năm đó như vết sẹo bao giờ liền.
Cắt đứt mối tình đầu khắc cốt ghi tâm, với cô, là một nỗi đau rút ruột.
“Nguyễn Thanh Âm, yêu nữa ?”
Giọng Hạ Tứ khàn hẳn, cố kìm nước mắt, nỗi chua xót tràn ngập nơi đáy mắt.
“Hai năm , hóa chỉ mắc kẹt trong quá khứ.”
Nguyễn Thanh Âm vội mở dây an , tay run, rời khỏi xe.
bàn tay đàn ông vết chai mỏng đột ngột nắm lấy tay cô.
“Nguyễn Thanh Âm,” trầm giọng hỏi, “ yêu khác ?”
Câu hỏi quá dư thừa.
Cô , ánh mắt bình lặng: “Không .”
Hạ Tứ buông tay, bờ vai khẽ thả lỏng, nụ nhạt thoáng qua.
“Vậy thì .”
Anh cô, nghiêm túc : “Lần về nước, chỉ để làm một việc — theo đuổi .”
“Hạ Tứ, chúng chia tay .”
Giọng cô lạnh, nhưng trong lòng rối loạn.
Cái cách luôn tùy ý như khiến cô giận bất lực.
Truyện nhà Xua Xim
“Hợp lâu tan, tan lâu hợp.”
Hạ Tứ nhếch môi : “Ngày tháng còn dài, dám chắc chúng hết ?”
Anh nổ máy, xe lăn bánh.
“Cậu ở ? Năm ba , thực tập chứ? Không xe, chỗ ở, thật sự ?”
“Trường ký túc xá, chỉ là xa. Tôi thể tự tàu điện ngầm.”
“Không phiền.” Anh , giọng nhẹ mà ngang, chẳng ý định dừng .
Nguyễn Thanh Âm bực bội: “Chúng chia tay, hai năm .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/truyen-ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam-nguyen-thanh-am/chuong-472-chung-ta-da-chia-tay-roi.html.]
“Tôi đồng ý.”
Cô trừng mắt: “Không đồng ý? Vậy dòng ‘Được’ năm đó là ai nhắn cho ?”
“Chó thành tinh, chó gửi đấy. Dù cũng đồng ý.”
Anh nghiêm túc đến buồn , khiến cô nghẹn lời.
Chiếc xe lao , tiếng động cơ vang lớn.
Đến cổng trường, xuống xe, lấy bình giữ nhiệt và túi đồ từ ghế đưa cho cô.
“Bánh bao nhân thịt dê do nhà gói. Hôm nay Tam Phục, ăn thịt dê sẽ cho sức khỏe. Cậu gầy .”
Lần hiếm hoi bằng giọng dịu dàng, ánh mắt chân thành.
Nguyễn Thanh Âm ngẩn , còn kịp phản ứng, nhét thêm túi đồ ăn vặt tay cô.
Mục đích về nước rõ — chỉ để theo đuổi cô.
Không lấy thời khóa biểu và lịch làm thêm của cô, chi tiết đến từng tiết học, từng địa điểm.
Anh như một miếng cao da chó — chỉ cần , lúc nào cũng thể xuất hiện mặt cô, cùng học, cùng ăn, cùng tan tiết.
Đến nỗi, giáo sư già trong lớp chuyên ngành còn hỏi: “Bạn trai em học ngành tài chính ?”
Câu trả lời lưu loát của khiến giáo sư trầm trồ: “Rất giỏi.”
Bạn cùng lớp cũng bắt đầu xì xào, bạn cùng phòng của cô thì ngừng trêu ghẹo.
“Hạ Tứ, rốt cuộc thế nào mới chịu ?”
“Trong lòng khác, tại cho thêm cơ hội?”
Cô thở dài: “Cậu thì tùy.”
Nguyễn Thanh Âm thêm, để thời gian tự trả lời.
Đầu tháng Bảy, Hạ Tứ cùng cô trong tiết học.
Giáo sư già danh sách: “Nguyễn Thanh Âm, em còn thiếu bản kế hoạch miễn thi, chọn trại hè nào ?”
“Dạ ạ, em đang cân nhắc.”
Hạ Tứ nghiêng , nhướn mày: “Cậu định học nghiên cứu sinh ?”
Cô im lặng. Anh vẫn hỏi dồn:
“Có nghĩ đến chuyện du học ? Cậu chỉ cần học thêm ngôn ngữ, còn lo hết.”
“Không.”
Sắc mặt cô trầm xuống.
“Tại ?”
“Vì trong nước nỡ rời.
Còn ở nước ngoài, chẳng ai khiến thương nhớ.”
Giọng cô nhẹ, mà mỗi chữ đều như kim châm tim .
Cuối tháng Sáu, nhà cũ họ Hạ náo nhiệt.
Nắng vàng rực rỡ, sân lớn tràn tiếng .
Hôm nay là tiệc mừng thọ ông nội Hạ.
Vừa học xong một tiết cùng Nguyễn Thanh Âm, vội vã về nhà, khi còn trêu:
“Vợ cuối cùng cũng gặp cha chồng.”
Nguyễn Thanh Âm lườm một cái, má ửng.
Trong sân, ông nội chống tay lưng ngắm vườn hoa, hỏi với giọng hiền hậu:
“Bao giờ cháu kết hôn sinh con? Hai mươi mấy tuổi , cũng nên tính chuyện lớn .”
“Ông nội, ông yêu cầu gì ?”
“Cháu thích là .”