Thần Y Bối cúi mắt, vẫn cố chấp xe của Hạ Tứ.
Cô hiểu phụ nữ xuất hiện từ khi nào, càng hiểu cô dùng cách gì khiến Tứ ca kiêu ngạo cam tâm tình nguyện vì tình mà cúi đầu.
Cô lì, mũi chân khẽ nhón phiến đá xanh, cắn môi, một lời.
“Y Bối ngoan, bố đang đợi ở nhà đấy. Họ thương em nhất, chuyện em về nước, họ sẽ gì .”
Thần Bái dịu giọng khuyên, ánh mắt liếc về phía hai bóng đang tán cây.
“Chỉ lựa chọn thôi ? Bảo tài xế đến đón .”
“Yên tâm, Tiểu Tống ca ca lái xe , đảm bảo đưa công chúa của chúng về nhà an .”
Tống Vọng Tri đặt tay lên vai cô, nhẹ đẩy về phía , hạ giọng chỉ đủ hai :
“Em nước ngoài lâu như , chẳng lẽ trong thời gian đó xảy những chuyện gì ? Ví dụ như phận của phụ nữ bên cạnh Hạ Tứ, và mối quan hệ giữa họ.”
Thần Y Bối liếc nhanh sang, sợ thấu tâm tư của :
“Tôi hiểu đang gì.”
Tống Vọng Tri khẽ cong môi, vì giải thích, tự mở cửa ghế phụ:
“Ừm, cứ coi như Tiểu Tống ca ca ngứa miệng, kể cho em một câu chuyện.”
Ánh đèn trang trí ngoài biệt thự rải vàng lối . Dựa thứ ánh sáng , cô nghiêng đầu kỹ gương mặt sạch sẽ, ôn hòa của Tống Vọng Tri — làn da trắng lạnh, mày kiếm mắt sáng, điềm tĩnh như nước.
Anh là nhỏ tuổi nhất trong nhóm bạn của trai, nhưng trầm và lý trí nhất.
Cô từ nhỏ sắc mặt khác. Với bạn bè của trai, cô thể làm nũng, giở trò, nhưng riêng với Tống Vọng Tri — cô luôn giữ cách.
Ngã thể tìm Tứ ca băng bó, ăn vụng mắng thì trốn lưng ruột, thi trượt còn dám kéo Trần Mục Dã họp phụ .
Chỉ Tống Vọng Tri — lúc nào cũng ôm một quyển sách dày, tìm góc yên tĩnh , hiếm khi .
“Em gái, trai em dạy rằng đừng chằm chằm một đàn ông quá lâu ?”
Anh cụp mắt, giọng trầm khẽ pha chút ý , ánh lạ lóe lên biến mất. Anh nghiêng đầu hiệu cô lên xe.
Tống Vọng Tri vòng qua ghế lái, khởi động xe.
Cả quãng đường đầu, ai một lời. Công chúa kiêu căng chẳng sợ trời, chẳng sợ đất là cô, thấy bối rối khi ở riêng với đàn ông mặt lạnh .
Cô hắng giọng, ngượng gợi chuyện:
“Không ngứa miệng kể cho chuyện gì đó ?”
Những đốt ngón tay thon dài, xương khớp rõ ràng, bàn tay trắng lạnh đặt vô lăng, khẽ gõ nhịp.
“Sao, thấy tay ?”
Tối nay nhiều lạ thường, mỗi câu đều đủ khiến cô đỏ mặt.
“Không , chỉ mở nhạc thôi.”
Để phá vỡ bầu khí im lặng, cô dứt khoát vặn nút. Anh còn kịp ngăn, bản piano nhẹ nhàng rót khoang xe — giai điệu trầm buồn, dịu dàng như làn sương.
Tống Vọng Tri mím môi, lặng lẽ quan sát phản ứng của cô.
“‘If I Could See You Again’? Không ngờ cũng thích bản . Tôi học piano hai năm, từng tập qua.”
Anh thở phào, thuận miệng hỏi:
“Giờ còn đàn ?”
Cô lắc đầu, giọng nhỏ:
“Lâu chạm đàn.”
“Anh nhớ ngày đó em cứ nằng nặc đòi học, còn theo chuyên nghiệp, trở thành nghệ sĩ piano trẻ nhất. Ai ngờ chuyển sang ballet, trở thành vũ công chính.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/truyen-ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam-nguyen-thanh-am/chuong-256-tinh-yeu-tham-lang.html.]
Cô mím môi, giọng nhẹ :
“Tuổi trẻ hiểu chuyện, cứ nghĩ học piano thì thể đổi gì.”
Tống Vọng Tri vạch trần tâm tư của cô. Trong nền nhạc du dương, bắt đầu kể.
“Hạ Tứ kết hôn . Sau khi chia tay với Kiều Tây, về nước và cưới chớp nhoáng.”
Giọng nhạt như đang chuyện công việc.
Mí mắt Thần Y Bối run khẽ, tim trượt một nhịp:
“Tứ ca cưới... là phụ nữ ở biệt thự tối nay ? Anh yêu cô ?”
Tống Vọng Tri hít sâu. Chiếc xe chạy đều cầu vượt, kể chuyện — từ gặp gỡ, hiểu lầm đến lúc về.
Thần Y Bối cúi đầu, móng tay khẽ găm lòng bàn tay:
“Hóa , những năm xảy nhiều chuyện như .”
“Bối Bối, họ đến ngày hôm nay dễ. Người như Hạ Tứ, chuyện , ai ép nổi. Ai cũng — thật lòng.”
“Anh gì?”
Cô ngẩng lên, cố giữ bình tĩnh, đối diện đôi mắt đen sâu thẳm.
Tống Vọng Tri khẽ lắc đầu:
“Về nhà , nghỉ sớm.”
Bản piano vẫn vang, giai điệu lặp . Trong danh sách nhạc của , chỉ duy nhất bản .
Năm , khi học thạc sĩ Y khoa, trực liền hai ngày một đêm ở khoa Thần kinh, áp lực luận văn và thực tập khiến mất ngủ triền miên.
Điện thoại bỗng hiện một video Thần Bái gửi — cô gái nhỏ mặc váy trắng cây đàn lớn, chỉ thấy bóng lưng mảnh mai, độc tấu bản nhạc .
Ngoài cửa sổ phòng trực, mưa xuân rơi lất phất. Anh tiếng đàn xen lẫn tiếng mưa tí tách, gục xuống bàn ngủ một giấc hiếm hoi.
Sau đó, trích âm, lưu điện thoại.
Truyện nhà Xua Xim
Mua xe, chép hệ thống.
Phát phát — suốt nhiều năm.
Không ai hiểu vì công chúa nhỏ bỗng hứng thú học piano. Anh .
Cô gái từ bé bám , đỏng đảnh, .
Cô quấn Hạ Tứ, với Trần Mục Dã, chỉ riêng với là giữ cách.
Tống Vọng Tri từng dìm chặt tình cảm xuống đáy lòng. Anh — và cũng dám — đốn mạt đến mức để mắt đến em gái của em .
Giữa họ còn cách bảy tám tuổi.
Trước khi Thần Y Bối thích Hạ Tứ, vẫn ép im lặng.
…
“Bối Bối, em thể thích một đàn ông hơn mười tuổi, tại giữa chúng thể? Anh là bạn của trai em — cũng .”
“Em chấp nhận , thể thử... cân nhắc ?”
Lời dứt, sang.
Ghế phụ trống .
Anh ngước , đèn phòng ngủ tầng hai sáng.
Tống Vọng Tri siết nhẹ vô lăng, mím môi.
Anh khởi động, cho xe rời .