Trăng sáng lơ lửng giữa trời, lúc phủ Ninh Viễn Hầu cũng yên .
Bùi Ngọc Kiều sấp giường, phần lưng và m.ô.n.g bỏng rát như lửa thiêu, nuông chiều từ nhỏ như nàng giờ dám lớn, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y mẫu , lặng lẽ rơi nước mắt. Nguyên nhân là ngay trong phòng phụ kể rõ đầu đuôi sự thật cho nàng và mẫu .
Sau khi Bùi phu nhân sự thật thì kinh hãi khiếp sợ. Thứ nhất là vì Giang Vãn Kiều nắm nhược điểm lớn đến của hầu phủ… Thứ hai là đầu gối tay ấp với bà bao năm từng làm chuyện đáng sợ đến thế.
Dù ông cũng chỉ bảo vệ bản nhưng trong mắt một nữ nhân cả đời chỉ tranh giành những chuyện vụn vặt trong nội viện như bà thì một lúc g.i.ế.c nhiều như , chẳng khác nào sấm giữa trời quang.
Bùi hầu gia kể xong thì còn cảnh cáo họ mấy câu dẫn Bùi Thanh Ngôn rời khỏi phòng. Khi qua hành lang, Bùi Minh nhớ chuyện xảy tại Kinh Triệu Doãn nghi ngờ hỏi: “Ngôn nhi, chuyện hôm nay rốt cuộc thế nào? Đang yên đang lành nha cứ hết đến khác ngăn con mời đại phu? Còn con, đột nhiên đổi ý, đợi Bình An mời đại phu đến mà đưa Gia Hòa về phủ?”
Bùi Thanh Ngôn cũng trả lời phụ thế nào, chỉ đáp qua loa mấy câu tạm lấp liếm. Sau đó, như kẻ mất hồn tới cửa phòng ngủ nhưng chỉ dừng cửa một lúc lâu, chần chừ dám đẩy cửa .
Hắn con gái yêu đang chờ bên trong, dù thế nào cũng nên tự hỏi rõ để nàng giải thích. … sợ những lời Giang Vãn Kiều … là sự thật, sợ Gia Hòa của … thật sự đang lừa dối…
lúc Bùi Thanh Ngôn còn do dự ngoài cửa, cánh cửa phòng ngủ bỗng mở , Thẩm Gia Hòa xuất hiện mắt . Đôi mắt nàng rưng rưng như bao điều nhưng cuối cùng chỉ khẽ gọi một tiếng: “Phu quân…”
Bùi Thanh Ngôn chợt thấy mềm lòng, khẽ thở dài một tiếng, bước phòng. Không thể nào… Gia Hòa là dịu dàng trầm tĩnh, như thế… thể lừa dối ?
Hôm nay nàng đả kích lớn như cũng tại , dù thế nào cũng nên nghi ngờ nàng lúc .
Nhất định là… còn nguyên nhân khác…
Bùi Thanh Ngôn đối diện sự thật, đành tự an ủi như thế. Hắn đỡ Thẩm Gia Hòa xuống, như chuyện gì dịu dàng căn dặn: “Không đại phu hôm nay nàng kích động giường nghỉ ngơi cho ư, còn dậy làm gì? Chuyện hôm nay, nàng đừng quá bận tâm. Dù chúng cũng thành , ngoài gì cũng đến mức khó quá .”
Thẩm Gia Hòa tiếp lời, chỉ dùng ánh mắt bi thương , c.ắ.n môi khẽ: “Phu quân, chuyện với …”
Bùi Thanh Ngôn khựng , sắc mặt Thẩm Gia Hòa thì thấy lòng lạnh buốt, mím môi, vô thức né tránh: “Giờ cũng khuya, chuyện gì… để hẵng .”
Thẩm Gia Hòa thấy thái độ của thì chuyện đúng như nàng tiên đoán, nàng rũ mắt như thể đang đau lòng, chậm rãi : “Không… hôm nay nhất định . Từ khi gả cho phu quân, bí mật luôn đè nặng trong lòng khiến nghẹt thở. Cuối cùng cũng cơ hội thật với phu quân cũng là một sự giải thoát đối với .”
Ngâm Tâm kể cho nàng chuyện xảy ở Kinh Triệu Doãn, Thẩm Gia Hòa nhớ đến thái độ của Bùi Thanh Ngôn thì hiểu . Dù nàng vì Bùi Thanh Ngôn phát hiện nhưng xem tình hình hiện giờ lẽ chỉ chuyện .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/trung-sinh-lai-quen-biet-chang-lan-nua/chuong-93-hai-tu-khong-phai-cua-chang.html.]
Chuyện nàng đang tiến hành ở mấy cửa hàng đang thời điểm quyết định, đứa bé trong bụng tạm thời vẫn cần một danh phận đường hoàng nên quân cờ phủ Ninh Viễn Hầu tạm thời thể bỏ .
Thẩm Gia Hòa ngước lên Bùi Thanh Ngôn : “Đứa con trong bụng … thật của phu quân.”
Bùi Thanh Ngôn đứa bé của thì cảm thấy như rơi hầm băng. Hắn hoảng loạn ngoảnh , dám thẳng mắt Thẩm Gia Hòa.
“Gia Hòa… nàng linh tinh gì ? Sao đứa bé của ? Khi nàng đến bên … vẫn là trong trắng… Chẳng ?”
Thẩm Gia Hòa rưng rưng nước mắt nhưng lời nàng khiến Bùi Thanh Ngôn càng thêm chấn động: “Đêm đó… đó …”
Ngâm Tâm đang cạnh Thẩm Gia Hòa nàng thì quỳ xuống, nghẹn ngào : “Cô gia, chuyện thể trách tiểu thư, là nô tỳ gạt . Đêm đó, cô gia và tiểu thư ôn chuyện cũ nhất thời vui mừng nên uống say, là nô tỳ đưa ngài về phòng, … cô gia nhận nhầm nô tỳ thành tiểu thư…”
Bùi Thanh Ngôn Thẩm Gia Hòa và Ngâm Tâm mà thấy như sét nổ bên tai. Sao !
Người đêm đó rõ ràng là Gia Hòa… Nàng còn vì luôn ôm ấp tình cảm thuở thiếu thời với nên tìm đủ cách giữ trong trắng ở Mạc Bắc… Sao giờ… đó biến thành nha ?!
Bùi Thanh Ngôn đờ đẫn giọng của Ngâm Tâm tiếp tục vang lên bên tai: “Sau khi chuyện đó xảy , nô tỳ hoảng sợ vô cùng, cũng phận thấp hèn dám vọng tưởng danh phận gì. Nô tỳ tình cảm của cô gia và tiểu thư sâu đậm nên khi ngài hỏi, nô tỳ mới dối rằng ở cùng ngài đêm đó… là tiểu thư.”
Ngâm Tâm rơi nước mắt ngừng tiếp: “Nô tỳ làm như cũng vì rõ tiểu thư thật lòng với cô gia. Nô tỳ đau lòng cho tiểu thư một lòng yêu cô gia, nhưng vì tấm còn nguyên vẹn nên cảm thấy xứng với cô gia, vì mới từ chối ngài. Nô tỳ hèn mọn chẳng đáng gì. mấy năm qua nô tỳ chính mắt chứng kiến tiểu thư chịu quá nhiều khổ sở nên thật sự đành lòng. Nếu cô gia trách, thì cứ trách nô tỳ là !”
Thật đêm đó là do bọn họ sắp đặt , giở trò trong rượu của Bùi Thanh Ngôn vì cho đứa bé trong bụng tiểu thư một phận quang minh chính đại, cũng ép quyết tâm đưa bọn họ về kinh.
chuyện qua từ lâu, Bùi Thanh Ngôn thể rượu vấn đề, giờ bọn họ gì chẳng .
Thẩm Gia Hòa thấy Ngâm Tâm đến đó thì ‘kịp thời’ lên tiếng: “Phu quân, chuyện thể trách Ngâm Tâm… tất cả… đều là của .”
“Ta nên sinh lòng vọng tưởng, rõ ràng còn trong sạch mà vẫn nén nỗi lòng cùng nối duyên xưa, thế nên mới tự thừa nhận chuyện mà rõ sự thật với .”
“Ta chỉ sợ… sợ vì mà xem thường . Người ngoài thế nào cũng , chỉ … trong lòng luôn trong trắng như lúc thiếu thời…”
Thẩm Gia Hòa đến đó thì thành tiếng, nàng dậy như giữ tôn nghiêm và kiêu ngạo cuối cùng, kiên quyết : “Ta , sai là sai. Nếu trong lòng phu quân thật sự thể chấp nhận… Ngày mai… sẽ rời khỏi phủ hầu! Nhất định khiến khó xử.”