Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Tiểu Tổ Tông Của Tổng Tài Bá Đạo Cố Chấp - Chương 169: Bà thật đáng chết
Cập nhật lúc: 2025-11-12 18:32:31
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tôi , bà đừng bậy.”
Hứa Trầm Đình vẫn cứng miệng chịu thừa nhận.
“Ồ, tao cho điều tra hết , thế mà vẫn còn dám nhận ?” Dư Thu Sương lấy từ trong túi một chồng ảnh chụp vứt thẳng xuống đất.
Một chồng ảnh lập tức bay tán loạn, đại khái thể thấy là ảnh Phó Bạc Quân nắm tay , ảnh Phó Bạc Quân ôm …
Nói chứ…
Ai chụp mấy bức ảnh cũng đấy!
“Vậy bà làm gì?”
Nếu Dư Thu Sương lấy bằng chứng thì Hứa Trầm Đình tiếp tục giả bộ nữa thì cũng vô nghĩa, trực tiếp mở miệng hỏi thẳng.
“Muốn xem thử giá trị của mày ở trong lòng Phó Bạc Quân bao nhiêu, tao đoán là Phó Bạc Quân sẽ chuẩn mấy trăm triệu tới chuộc đấy.”
Dư Thu Sương cảm thấy bây giờ bắt Hứa Trầm Đình trong tay thì chắc chắn thể ép Hứa Trầm Đình khuôn khổ, Phó Bạc Quân ngay cả căn biệt thự ở nhiều năm như thế mà chuyển một cái là lập tức sang tên cho .
Vậy thì tầm quan trọng của cần cũng đủ .
Dư Thu Sương chằm chằm Hứa Trầm Đình một lúc lâu bật một câu: “Đồ cáo tinh.”
Hứa Trầm Đình: ???
Người văn hóa đều là hồ ly tinh chứ cái gì mà cáo tinh chứ? Cái quái gì thế !
“Bắt cóc là phạm pháp mà bà còn đòi tiền , mạng cũng còn thì tiền cũng ích gì chứ?”
Biết lý do Dư Thu Sương giữ vẫn còn hữu dụng, Hứa Trầm Đình cũng lo lắng Dư Thu Sương sẽ làm gì , uể oải tựa lưng ghế Dư Thu Sương, sự châm biếm trong lời vô cùng ràng.
“Mày tưởng rằng tao sẽ để cho Phó Bạc Quân cơ hội báo cảnh sát ? Nếu nó mà dám báo cảnh sát thì tao cũng dám g.i.ế.c con tin.”
Dư Thu Sương xa đến bước thì chỗ để đầu nữa, chỉ thể là một con đường đen tối bất tận, chỉ cần bắt chẹt Phó Bạc Quân, tiền đến tay liền thì bà sẽ lập tức xuất ngoại, đừng hòng ai nghĩ tới chuyện tìm bà gây phiền toái.
Dư Thu Sương nghĩ kỹ về những ngày tháng và đang khát khao hướng tới.
“Chỉ bằng dáng vẻ sợ hãi rụt rè của bà mà còn dám g.i.ế.c con tin ?”
Hứa Trầm Đình khinh miệt Dư Thu Sương, khiêu khích: “Bà cũng chỉ dám hoành hành ở lưng thôi, còn ở mặt Phó Bạc Quân thì cứ thử động đậy một cái , xem thử Phó Bạc Quân để bà mắt ?”
“Bà tưởng bà là cái thá gì chứ.” Hứa Trầm Đình lạnh một tiếng, thể hiện sự chán ghét với Dư Thu Sương vô cùng rõ ràng.
“Thằng khốn .”
Dư Thu Sương căm ghét nhất chính là khác bà sợ Phó Bạc Quân, bọn họ thì cái rắm gì, bọn họ đây bà đối đãi với Phó Bạc Quân như thế nào ?
Dư Thu Sương nổi giận đùng đùng, vươn tay cho Hứa Trầm Đình một bạt tai.
lập tức một đàn ông mặc đồ đen theo bà cản .
“Thưa bà Dư, lúc bà liên lạc với Phó Bạc Quân ? Cậu rõ ràng rằng, nếu con tin chịu bất kỳ thương tổn gì thì sẽ đưa một phân tiền nào cả, bà hãy nghĩ đến tiền mà nhẫn nhịn ạ!”
Nhắc đến tiền thì Dư Thu Sương mới kéo lý trí về, độc địa trừng mắt Hứa Trầm Đình một cái, hậm hực thu tay .
“Lần may cho mày đấy, nếu đổi là tao của , thì trực tiếp xé rách miệng mày .”
“Bà của ?”
Hứa Trầm Đình ngước mắt liếc Dư Thu Sương một cái, giống như đang nghi ngờ lời của bà : “Nhìn cái dáng vẻ hèn hạ của bà thì còn thể làm chuyện gì chứ, lẽ nhiều lắm cũng chỉ là một ả đàn bà đanh đá chửi đổng thôi.”
Dư Thu Sương chọc tức đến mặt mày tối sầm nhưng nhanh khôi phục vẻ tươi , đắc ý : “Cái gì khác thì chứ Phó Bạc Quân, trai yêu của mày đấy, đừng nó bây giờ uy phong thế chứ ở mặt tao giống hệt như một con chó, tao mà thấy vui thì vứt cho nó chút đồ ăn, lúc thấy vui thì bỏ đói nó vài bữa, lúc vui con thể đá nó hai cước, cho thêm hai cái bạt tai, đây đều là chuyện bình thường đấy, bây giờ nhớ dáng vẻ đáng thương đây của nó thì tâm trạng bây giờ của tao vô cùng hạnh phúc, ha ha ha ha!”
Hứa Trầm Đình siết chặt nắm đấm, mặt cũng xuất hiện sự phẫn nộ vô cùng khi thấy Dư Thu Sương những lời với khuôn mặt hưng phấn đắc ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/trong-sinh-toi-tro-thanh-tieu-to-tong-cua-tong-tai-ba-dao-co-chap/chuong-169-ba-that-dang-chet.html.]
Nếu thì…
Hứa Trầm Đình thật sự trực tiếp vung ghế lên phang thật mạnh khuôn mặt dạt dào vui sướng của Dư Thu Sương.
Hứa Trầm Đình dùng sức nghiến chặt răng, cố gắng ép bản bình tĩnh , nhưng vẫn khó thể áp chế sự căm hận của , tức giận quát: “Bà ngược đãi trẻ em là phạm tội ? Bà kết cục của chính là cái gì ?”
“Tao ngược đãi trẻ em đấy, thì làm nào? Đã trôi qua bao nhiêu năm , còn thể ngược về quá khứ định tội tạo ? Chúng mày chứng cứ ?”
Dư Thu Sương giống như hề sợ hãi chút nào, đặc biệt là khi thấy Hứa Trầm Đình tức giận như thế thì càng thêm hưng phấn.
Dường như tìm cách khiến Hứa Trầm Đình kích động.
Dư Thu Sương Hứa Trầm Đình: “Còn nữa ? Thích kể chi tiết hơn ?”
“Tôi , bà câm miệng cho .”
Hứa Trầm Đình trừng mắt Dư Thu Sương, mặt qua một bên, dùng hành động để chứng minh nữa.
Dư Thu Sương để Hứa Trầm Đình ý, chẳng lúc thằng nhãi con còn kiêu ngạo , bây giờ chỉ mới bà chọc đau chút thôi, bà thể dễ dàng buông tha như chứ?
Dư Thu Sương chỉ tiếp mà còn vô cùng chi tiết tỉ mỉ.
“Bà quả thực là mà.”
Nói Dư Thu Sương là nỗi ám ảnh tuổi thơ của Phó Bạc Quân đúng là khoa trương chút nào.
Năm đó Phó Bạc Quân cũng chỉ là một đứa nhóc vài tuổi, ở độ tuổi nhỏ bé như thế mà nhận sự tổn thương lớn đến .
“Bà thật đáng chết.” Hứa Trầm Đình nghiêm nghị : “Loại thối nát như bà thì tồn tại chính là lãng phí khí.”
Nhấn "Donate" để team duy trì dịch truyện và có động lực ra chương mới nhanh hơn nha!
Bây giờ Dư Thu Sương thèm để ý Hứa Trầm Đình cái gì nữa, chỉ tiếp tục những việc mà thể kể với khác, bà chính là đến sảng khoái.
“Chờ đến khi Phó Bạc Quân chuyển tiền tài khoản của tao thì tất nhiên tao sẽ thả mày , cứ yên tâm , mày chính là vàng của tao mà, tao sẽ để mày một chút tổn thương nào .”
Bây giờ tâm trạng của Dư Thu Sương vui sướng, lúc chuyện với Hứa Trầm Đình cũng đổi thái độ.
“Bà cho Phó Bạc Quân địa chỉ của chỗ ?” Hứa Trầm Đình nheo mắt Dư Thu Sương, ngờ rằng bà vẫn còn để đường lui.
“Vớ vẩn, nếu thì chẳng lẽ tao còn thể cản nó dẫn theo cảnh sát tới tìm ? Tao cũng ngu ngốc đến thế.”
Dư Thu Sương cũng kẻ ngốc, bà tất nhiên sẽ dâng nhược điểm của trong tay đối phương.
Giống như lúc nãy Hứa Trầm Đình bắt cóc là phạm pháp.
mà bọn họ tìm thấy chỗ , lấy chứng cứ thì dựa cái gì mà là bắt cóc chứ?
Chẳng lẽ là dựa tiền khủng mà Phó Bạc Quân chuyển khoản cho bà ?
Con cái chuyển tiền cho cha là chuyện thường tình , dựa cái gì mà đây là tống tiền chứ?
Dư Thu Sương suy xét hết bộ chuyện , lấy quan hệ giữa bà và Phó Bạc Quân thì làm chuyện là thỏa nhất, tuyệt đối lưu bất kỳ chứng cứ nào.
Bởi vì tất cả sự lui tới giữa bọn họ đều là hợp lý.
“Thật ?”
Hứa Trầm Đình hỏi một câu, đột nhiên mỉm Dư Thu Sương.
“Mày cái gì?”
Hứa Trầm Đình đột nhiên tươi khiến trong lòng Dư Thu Sương bất chợt dâng lên dự cảm lành.
Rõ ràng lúc nãy Hứa Trầm Đình còn vì những lời bà mà cảm thấy tức giận bất lực, chỉ thể ở chỗ đó trừng mắt .
tại đột nhiên thế?
Bà bỏ qua chuyện gì ?