Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Tiểu Tổ Tông Của Tổng Tài Bá Đạo Cố Chấp - Chương 141: Có phải là em bị bệnh nặng gì không thế?

Cập nhật lúc: 2025-11-12 18:32:02
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Hình ảnh quên lãng kìa đột nhiên xuất hiện ở trong đầu, khiến cả đều chút suy sụp, Hứa Trầm Đình nắm lấy vạt áo n.g.ự.c Phó Bạc Quân, khe khẽ nức nở trong lòng .

Phó Bạc Quân trầm mặc, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Hứa Trầm Đình, vẻ mặt nghiêm túc, trong ánh mắt tràn đầy sự lo lắng.

Lúc đó Hứa Trầm Đình gặp kích thích lớn như nên trong tiềm thức thừa nhận chuyện , đối mặt với chuyện , cơ thể nho nhỏ chịu nổi sự chấn động ghê gớm như thế, xuất phát từ bản năng bảo vệ bản nên mới gây việc thiếu hụt một phần ký ức.

Phó Bạc Quân đoán rằng Hứa Trầm Đình sẽ quên , cũng là vì kích thích bởi chuyện của .

Cho nên bất kể là cái chi tiết nào khả năng giúp nhớ chuyện thì đều sẽ bản năng tiềm thức làm cho quên .

Phó Bạc Quân yên lặng ôm lấy Hứa Trầm Đình, chờ tiêu hóa xong chuyện, nếu bây giờ mà cái gì thì chắc hẳn cũng lọt tai .

Chờ đến khi Hứa Trầm Đình bình tĩnh tiếp.

Hứa Trầm Đình thật lâu, như thể phát tiết hết cảm xúc bi thương ở trong lòng , vùi đầu dựa vai của Phó Bạc Quân, hít hít cái mũi, bĩu môi, giọng đều trở nên khàn khàn, mang theo âm thanh nức nở: “Anh là đồ yêu quái gì thế?”

“Hả?”

Phó Bạc Quân những lời của Hứa Trầm Đình làm cho hoang mang, hiểu lời của ý gì?

Khóc đến nửa ngày đột nhiên thốt một câu thế ?

“Nếu thì xem tại cứ mơ là sẽ mơ thấy , suốt hai ngày đều mơ thấy, rốt cuộc bại lộ phận thật sự của ?”

Hai tay của Hứa Trầm Đình ôm lấy cổ Phó Bạc Quân, lóc thảm thương dặn dò :

“Cẩn thận một chút nha, sẽ sói tới đ.â.m c.h.ế.t đó.”

Đây là…

Là sợ dỗ dành như thế nào ?

Bản thì thảm như , còn tới dỗ dành , tự xoa dịu bầu khí ?

Đồ ngốc.

Hứa Trầm Đình chính là như , cái gì cũng tự làm, càng kiên cường thì càng khiến cảm thấy vô cùng đau lòng.

Cậu còn nhỏ tuổi mà nhận những đau khổ mà ở tuổi của đáng nhận, đó ở nhà họ Hứa mười mấy năm cũng ngày nào bình yên, chịu đánh chịu mắng, còn bỏ đói.

Rõ ràng nhà nhưng sống giống như một kẻ ăn mày.

mà Hứa Trầm Đình cũng mà suy sụp, vẫn nỗ lực thi đậu đại học, nỗ lực làm việc.

Hứa Trầm Đình thật sự cố gắng để tồn tại, sống một cuộc sống thật .

Cậu làm tổn thương bất cứ nào nhưng những kẻ sống , luôn kẻ làm tổn thương .

Nhớ tới đời , Hứa Trầm Đình gặp qua những tổn thương , cánh tay Phó Bạc Quân đang ôm lấy Hứa Trầm Đình khỏi siết chặt hơn một chút, đáy mắt xuất hiện lửa giận khó thể áp xuống.

“Anh bảo vệ chính nha, em chỉ thôi.”

Hứa Trầm Đình ngẩng đầu lên từ trong lòng Phó Bạc Quân, hít hít mũi, đôi mắt đỏ hồng Phó Bạc Quân, nghiêm túc .

Phó Bạc Quân vươn tay lau những giọt nước mắt nơi khóe mắt của , đau lòng : “Anh sẽ bảo vệ chính , cũng sẽ luôn bảo vệ cho em, dùng chính…” Dùng chính sinh mạng của để thề.

“Không cần , chỉ cần bảo vệ chính cho .”

Hứa Trầm Đình giống như Phó Bạc Quân gì, kiên định lắc đầu: “Em thấy em yêu thương c.h.ế.t mặt em nữa, nếu c.h.ế.t thì em cũng sẽ chết.”

Cậu thật sự bao giờ trải qua cảm giác sụp đổ như nữa.

Mẹ chính là như thế, Phó Bạc Quân ở đời cũng là như thế .

Đồng tử của Phó Bạc Quân chợt co rút , căng thẳng nắm lấy cánh tay của Hứa Trầm Đình, giống như đang sợ hãi cái gì đó.

“Hứa với em !”

Hứa Trầm Đình Phó Bạc Quân, nhẹ nhàng: “Anh thì em cũng sẽ sống .”

Nếu đời một việc cách nào đổi , thì cũng hy vọng Phó Bạc Quân thể sống thật .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/trong-sinh-toi-tro-thanh-tieu-to-tong-cua-tong-tai-ba-dao-co-chap/chuong-141-co-phai-la-em-bi-benh-nang-gi-khong-the.html.]

Phó Bạc Quân Hứa Trầm Đình thật sâu, trầm thấp : “Được.”

“Phù.”

Hứa Trầm Đình thở phào một thật sâu, giống như trút bỏ hết cảm giác uất nghẹn khó thở ở trong lòng, cảm thấy nếu làm như thì mới thể nhẹ nhàng hơn một chút.

“Em ?”

Nhấn "Donate" để team duy trì dịch truyện và có động lực ra chương mới nhanh hơn nha!

Phó Bạc Quân chút yên tâm hỏi.

“Không , qua nhiều năm .” Hứa Trầm Đình lắc đầu, một lúc lâu lóc thật lớn, giống như thật sự hơn một chút.

“Về em , vẫn sẽ luôn ở bên em, chống lưng cho em, để em làm nũng, em la lối lóc thế nào cũng .”

Phó Bạc Quân vươn tay đặt lên đầu Hứa Trầm Đình, xoa xoa tóc của , xoa đến mức tóc tai rối loạn, tâm trạng dường như trở nên khá hơn.

“A.”

Hứa Trầm Đình câu la lối lóc của Phó Bạc Quân chọc , tức giận : “Anh như thể em là một đứa nhóc thích làm làm mẩy .”

“Em làm trời làm đất gì cũng hết, chống lưng cho em.”

Phó Bạc Quân hôm nay đều là vì Hứa Trầm Đình, tất cả quyền thế mà ngày hôm nay còn là vì làm bệ đỡ cho Hứa Trầm Đình làm gì thì làm ?

Hứa Trầm Đình nghiêng gần áp trán với Phó Bạc Quân, chóp mũi chạm chóp mũi, chậm rãi mở miệng: “Đừng làm chuyện , sẽ bắt đấy.”

Phó Bạc Quân khóe miệng khẽ cong: “Ừm, .”

Lúc Hứa Trầm Đình mới hài lòng buông Phó Bạc Quân , hai tay chống lên giường, lúc mới đưa chân xuống giường thì bất chợt dừng .

“Sao thế? Cơ thể thoải mái ?”

Phó Bạc Quân tư thế quái dị của , cả đột nhiên ngây dại thì khỏi căng thẳng lên.

“Em nhớ , là để một bức thư cho em, bức thư ở ?”

Lúc nãy luôn lóc nên quên mất còn một việc như thế, đột nhiên trong đầu hiện lên câu của nên Hứa Trầm Đình mới nhớ .

“Di vật của !”

Hứa Trầm Đình bỗng nhiên phản ứng , nếu lúc đặc biệt nhấn mạnh nó ở chỗ nào thì chắc chắn chính là ở trong hộp đồ gồm vài thứ mà bà để cho .

Hứa Trầm Đình sốt ruột xuống giường để tìm hộp đồ mà lúc lấy từ nhà họ Hứa.

Có lẽ là một lúc lâu nên bây giờ mất hết sức lực, chân Hứa Trầm Đình mềm nhũn, cả lảo đảo bổ nhào xuống giường.

Cũng may Phó Bạc Quân nhanh tay lẹ mắt, nhanh nhẹn ôm ngang Hứa Trầm Đình lên, kéo trở giường, lo lắng bất lực : “Em ngoan ngoãn đây , để lấy cho em!”

“Anh em để ở chỗ nào ?” Hứa Trầm Đình hoài nghi mở miệng hỏi.

Phó Bạc Quân dậy, buồn đầu Hứa Trầm Đình hỏi: “Là hỏi em mới đúng chứ, em để ở chỗ nào ?”

“Hả?”

Hứa Trầm Đình Phó Bạc Quân hỏi ngược như , đột nhiên chút tự tin, nghiêm túc hồi tưởng giấu chúng ở chỗ nào.

mà đột nhiên cách nào nghĩ .

“Làm bây giờ, em hình như thật sự quên mất để mấy món đồ ở chỗ nào !”

Hai tay Hứa Trầm Đình ôm lấy mặt, đối diện với chuyện hổ , một hồi lâu mới chịu buông tay , vẻ mặt vô cùng tủi Phó Bạc Quân :

“Anh ơi, xong đời , là em lớn tuổi nên trí nhớ lắm đúng ?”

“Em đang ám chỉ ai lớn tuổi đấy?”

Nói đến vấn đề tuổi tác thì Phó Bạc Quân liền chút nhạy cảm, hai mắt nheo , lộ thở nguy hiểm.

“À… Em đây là đang em còn trẻ tuổi mà trí nhớ kém như , là em bệnh nặng gì thế!”

Hứa Trầm Đình là co duỗi , tự nhiên mà đổi cách khác, nhưng mà cảm giác đổi cách thì càng thảm hơn!

Loading...