Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Tiểu Tổ Tông Của Tổng Tài Bá Đạo Cố Chấp - Chương 125: Ánh trăng sáng của người yêu chính là tôi

Cập nhật lúc: 2025-11-12 18:13:48
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tức giận! Vô cùng tức giận! Tức đến chết!” Phó Bạc Quân dứt lời thì Hứa Trầm Đình lập tức đổi sắc mặt, thở phì phò .

Phó Bạc Quân tỏ vẻ hiểu lắm.

Hứa Trầm Đình càng sát gần Phó Bạc Quân hơn, cong môi và một cách ranh mãnh: “Người trưởng thành cách tức giận của trưởng thành, thì tình nhân nhỏ cũng cách tức giận của tình nhân nhỏ.”

Phó Bạc Quân nhẹ Hứa Trầm Đình: “Vậy thì cách tức giận của tình nhân nhỏ là gì...”

Hứa Trầm Đình gì cả, chỉ dùng hành động rướn lên hôn lấy Phó Bạc Quân.

Phó Bạc Quân đáp nụ hôn của Hứa Trầm Đình, nhẹ nhàng đem Hứa Trầm Đình từ từ thả lên giường, đó lấy đè lên.

...

“Aiz.”

Hứa Trầm Đình ôm chặt lấy chăn, lăn qua lăn nhưng thể nào ngủ , hai mắt mở thật to lên trần nhà, nhịn mà thở dài.

“Có chuyện gì thoải mái ?” Phó Bạc Quân thấy tiếng trở của Hứa Trầm Đình thì xoay ôm .

“Không chuyện gì thoải mái cả, chính làm em thoải mái.”

Hứa Trầm Đình thèm Phó Bạc Quân, buồn bã bày tỏ sự hài lòng của .

“Anh làm cho em khó chịu ?”

Nhấn "Donate" để team duy trì dịch truyện và có động lực ra chương mới nhanh hơn nha!

Phó Bạc Quân nắm lấy hai tay của Hứa Trầm Đình đưa lên đầu , đó gò má của Hứa Trầm Đình hỏi: “Tại làm cho em thoải mái ? Náo loạn một đêm nên thoải mái .”

Hứa Trầm Đình trả lời vấn đề của Phó Bạc Quân, nhưng mà nhịn thở dài thở ngắn.

“Bởi vì những lời với em lúc ở xe ?” Phó Bạc Quân đúng chỗ trọng điểm.

Hứa Trầm Đình lúc mới chịu về phía Phó Bạc Quân, thì hết.

, trong lòng Hứa Trầm Đình càng cảm thấy khó chịu hơn: “Anh còn hỏi em nữa, hừ.”

“Anh là đang đợi em chủ động mở miệng hỏi mà.”

Phó Bạc Quân lúc đầu là chuyện cho thật rõ ràng với Hứa Trầm Đình , nhưng kịp thì tiểu yêu tinh nhỏ dụ dỗ mất , từ định trao đổi nhẹ nhàng biến thành một kiểu trao đổi 'sâu' hơn.

“Hôm nay thể em đang tức giận chuyện gì, nhưng lỡ như hôm thể nào em đang tức giận chuyện gì thì , em hề cho , dỗ em cũng dỗ như thế nào cả, như thế em cũng chỉ thể tự tức giận một mà thôi, càng khó chịu hơn.”

Phó Bạc Quân cảm thấy một việc nên thẳng thì hơn, cứ giấu mãi ở trong lòng câu trả lời, tự suy nghĩ càng khó chịu hơn nữa.

Phó Bạc Quân sờ nhẹ lên mái tóc của Hứa Trầm Đình, dịu dàng : “Cho dù em làm loạn với thì cũng hơn là em cứ giữ chuyện ở trong lòng như .”

Hứa Trầm Đình đầu về phía Phó Bạc Quân với ánh mắt nặng nề, trong đầu đang nhiều suy nghĩ.

Phó Bạc Quân cũng hề thúc giục Hứa Trầm Đình gì cả, im lặng chờ cho Hứa Trầm Đình suy nghĩ xong.

Ngay cả những đôi tình nhân hạnh phúc nhất cũng tránh khỏi sẽ những lúc tức giận và cãi vã, hơn nữa chắc chắn là cũng thể chỉ một .

Cãi vã là vấn đề, vấn đề ở đây chính là xử lý chuyện như thế nào mới hợp lý.

Không xử lý thì đến cả yêu cũng sẽ còn nữa.

Chuyện quan trọng.

“Từ đến giờ thật thì em vẫn hỏi câu , tại đối xử với em như ?”

Trong lòng Hứa Trầm Đình vẫn luôn thắc mắc, từ kiếp đến tận bây giờ, vẫn thể nào giải đáp chuyện khó hiểu .

“Là bởi vì em cùng với ánh trăng sáng* trong lòng giống ? Cho nên mới xem em chính là thế ?”

(*Ánh trăng sáng: gốc là bạch nguyệt quang. Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý trong lòng vẫn luôn một yêu thương, ái mộ nhưng ở bên cạnh, thuộc về .)

Hứa Trầm Đình chờ cho Phó Bạc Quân trả lời, liền tự đưa giải đáp cho câu hỏi của chính luôn: “Vốn dĩ là em sẽ nghĩ đến , nhưng hôm nay như thì cuối cùng em cũng thể hiểu một chuyện .”

“Anh còn là chờ cho nhớ đến ? Người nhớ đến thì sẽ đem em một phát đá văng xa luôn đúng ? Sau đó sẽ cũng ngọt ngào mật ở chung một chỗ với ?”

Hứa Trầm Đình càng càng cảm thấy khó chịu, càng càng tủi , giống như kiểu cuối cùng cũng phát hiện bộ sự thật .

Mà sự thật tàn khốc như , Hứa Trầm Đình chấp nhận, cũng thể chấp nhận .

“Haiz.”

Phó Bạc Quân xong chỉ bất đắc dĩ thở dài một cái: “Có lúc thật sự mở cái đầu của em để xem rốt cuộc thì em đang suy nghĩ những cái gì trong đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/trong-sinh-toi-tro-thanh-tieu-to-tong-cua-tong-tai-ba-dao-co-chap/chuong-125-anh-trang-sang-cua-nguoi-yeu-chinh-la-toi.html.]

“Anh hãy cho em , dù thì em cũng lý lẽ, nếu như là ánh trăng sáng trong lòng thì ngay lập tức em thể trả vị trí cho đó.”

Mặc dù hiện tại trong lòng Hứa Trầm Đình đang cảm thấy vô cùng đau xót nhưng bên ngoài cứng miệng như tất cả hề quan trọng .

“Em nhường vị trí cho ai chứ?” Đôi mắt của Phó Bạc Quân nheo , trong giọng lộ chút nguy hiểm.

“Ánh trăng sáng trong lòng đó!”

Khi mà Hứa Trầm Đình nhắc đến mấy chữ ánh trăng sáng thì nhấn mạnh rõ, thậm chí giống như là đang nghiến răng nghiến lợi .

“Chính em nhường vị trí cho em ?”

Phó Bạc Quân thắc mắc hỏi, cảm thấy vô cùng buồn , đó với Hứa Trầm Đình: “Anh là em thể náo loạn với , nhưng mà là náo loạn đến chuyện như chứ.”

“Anh ý gì? Ánh trăng sáng trong lòng sẽ là em chứ!”

Hứa Trầm Đình cau mày , mặt đầy mơ màng hiểu gì cả nên hỏi .

“Ừ.” Phó Bạc Quân đáp một tiếng.

Chân mày của Hứa Trầm Đình càng nhíu chặt hơn, giống như kiểu đang hoài nghi cuộc sống .

“Ừ là ? Anh ừ ý gì?” Hứa Trầm Đình vẫn đang tự hỏi liệu là Phó Bạc Quân đang xem bộ phim “Ánh trăng sáng của yêu chính là là “Tội ghen tị với chính .

“Anh đang lừa em đúng ? Có chỉ là vì dỗ em cho nên mới như thôi đúng ?”

Hứa Trầm Đình cảm thấy là Phó Bạc Quân hề thật, nhưng mà tất cả những gì cần đều , nếu lúc cho xong thì cũng ý nghĩa gì cả.

Cho nên Hứa Trầm Đình càng trở nên hoang mang hơn.

“Không hề.” Phó Bạc Quân phủ nhận.

mà, trong trí nhớ của em hề chuyện mà! Ở phiên đấu giá cũng hề xuất hiện mà!”

Hứa Trầm Đình nghiêm túc nhớ chuyện, kết quả đúng thật là đó hề sự xuất hiện của Phó Bạc Quân.

Cho nên chuyện là từ kiếp của .

Chẳng lẽ mất trí nhớ ?

Hứa Trầm Đình nghĩ đến một khả năng khó tin đó, nhưng đến chính cũng cảm thấy chuyện là vô cùng m.á.u chó, thể nào như .

mà, thấy Phó Bạc Quân nghiêm túc gật đầu với : “Ừ.”

Hứa Trầm Đình: ???

Làm mà Hứa Trầm Đình hề tình hình của chính bản chứ?

“Anh gặp em từ lúc nào?”

Hứa Trầm Đình cảm thấy là thử một chi tiết xem là từ những chi tiết đó thể lấy trí nhớ của .

“Khi mười bốn tuổi.” Phó Bạc Quân nhẹ nhàng trả lời, cũng hy vọng là bạn nhỏ của sẽ nhớ .

“Khi mười bốn tuổi, nghĩa là lúc đó em chỉ mới bảy tuổi...” Hứa Trầm Đình bắt đầu tính toán chênh lệch tuổi tác của cả hai, đó từ từ nhớ , nhưng mà đáng tiếc là thể nhớ chi tiết nào cả, thậm chí một chút chi tiết nhỏ nhặt cũng thể nhớ .

Ơ kìa, tại Hứa Trầm Đình thể nào nhớ những chuyện lúc chứ. Chẳng lẽ mất trí nhớ thật ?

Hứa Trầm Đình bĩu môi tiếp tục cố gắng nhớ những chuyện đó, chân mày nhăn tới mức sắp dính đến nơi .

Phó Bạc Quân nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve hai hàng lông mày của Hứa Trầm Đình, vuốt lên những nếp nhăn lông mày , nhẹ nhàng dụ dỗ: “Giằng co cả một đêm , bây giờ cũng là ba giờ sáng mất , thấy mệt ? Ngoan nào, mau ngủ , ngủ sẽ mơ thấy chuyện thôi.”

“Ừm.”

Nghe Phó Bạc Quân chính miệng thừa nhận bản chính là ánh trăng sáng trong lòng của Phó Bạc Quân, mặc dù chính bản Hứa Trầm Đình cũng xác định liệu đó là thật .

thế thì trong lòng cũng còn cảm thấy khó chịu và áp lực nữa, vì mà cơn buồn ngủ lập tức liền xông tới.

Hứa Trầm Đình ngáp lên một cái, đó xoay ôm lấy eo của Phó Bạc Quân, vùi đầu trong n.g.ự.c , nhanh chìm giấc ngủ.

***

Hứa Trầm Đình đột nhiên thức giấc từ trong mơ, khi mở mắt là ban ngày .

Đậu má, Phó Bạc Quân đúng là tiên tri!

Cậu đúng thật là mơ thấy chuyện!!!!

Loading...