Trọng Sinh Thập Niên 80: Buông Tay - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-12-07 04:34:31
Lượt xem: 5,908

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh nhớ hơn một tháng , cô quả thực đề cập đến chuyện Viện Nghiên cứu với , nhưng lúc đó để tâm.

Sự chú ý của đều dồn Lý Nhã Như khi trùng phùng.

tin chắc rằng cô sẽ nỡ kết hôn sống xa cách .

Anh bước loạng choạng khỏi văn phòng lãnh đạo.

.

Tống Chiêu Chiêu .

Ngay cả hai ngày cuối cùng cô cũng nán , thời hạn.

Cuối cùng cô gì với nhỉ?

.

Toàn là .

Anh phàn nàn cô làm Lý Nhã Như thương, bảo cô đừng làm khó Lý Nhã Như nữa, rằng chăm sóc Lý Nhã Như đến khi xuất viện...

Rõ ràng cô bận tâm chuyện Lý Nhã Như, mà vẫn trắng trợn những lời .

Nói thẳng , chẳng qua là đang đắm chìm trong nỗi đau khổ khi chấm dứt với Lý Nhã Như, nghĩ tới Tống Chiêu Chiêu những lời đó sẽ cảm thấy thế nào.

Anh dám nghĩ tiếp nữa.

Sáng sớm ngày thứ hai.

Lý Nhã Như bộ đồ bệnh nhân, cố ý mặc chiếc váy Blouse thịnh hành, chờ Phó Minh Viễn đến đón cô xuất viện trong phòng bệnh.

cho đến khi thời gian ăn trưa qua, Phó Minh Viễn vẫn xuất hiện.

đành tự làm thủ tục xuất viện .

còn chẳng kịp ăn trưa, trực tiếp tìm đến nhà Phó Minh Viễn.

Cửa đóng kín.

Trong nhà căn bản .

Vừa định hỏi hàng xóm.

Thím Vương hắt một chậu nước rửa nồi ngoài:

"Tham mưu trưởng Phó và vợ sắp cưới sắp kết hôn , cô là con gái nhà lành, tìm đàn ông nhà tính là ?"

Lý Nhã Như hổ tức giận, đầu bỏ .

Trong lòng cô chất chứa đầy tủi , đợi gặp Phó Minh Viễn nhất định kể lể cho thỏa.

khi cô tìm đến căn cứ quân sự.

thể .

Mãi đến khi Cảnh vệ binh bên cạnh Phó Minh Viễn bước .

báo rằng Phó Minh Viễn xin nghỉ phép và đến Kinh thành.

---

Tôi cứ nghĩ và Phó Minh Viễn còn liên quan gì nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/trong-sinh-thap-nien-80-buong-tay/chuong-7.html.]

, khi tất thủ tục nhận việc, thấy Phó Minh Viễn trong phòng tiếp tân của Viện Nghiên cứu, vô cùng kinh ngạc.

Mới xa vài ngày, trông Phó Minh Viễn tiều tụy ít.

Nhân viên tiếp tân rót cho một tách rời , để gian riêng tư cho chúng .

Giọng Phó Minh Viễn khàn khàn, giấu sự mệt mỏi: "Chiêu Chiêu, cuối cùng cũng tìm em."

Tôi , lộ rõ vẻ khó hiểu: "Phó Minh Viễn, những lời cần rõ ràng ngày đề nghị gặp đồng đội của ."

Đó là ngày đầu tiên trọng sinh.

Chia tay, hủy bỏ hôn ước.

Đã rõ ràng với .

"Nếu còn điều gì thì nhanh , mới nhận việc, nhiều thứ cần làm."

Phó Minh Viễn chút chấp nhận thái độ lạnh nhạt của : "Chiêu Chiêu, em làm là vì Lý Nhã Như. xử lý ."

" em tin , và cô thực sự kết thúc , quá khứ là quá khứ."

"Em mới là vợ mà cưới, là sẽ cùng hết cuộc đời ."

Ánh mắt khẩn thiết mong đợi.

Cứ như thể chỉ cần thể hiện một chút tin tưởng, sẵn sàng chỉ trời thề đất.

Tôi lặng lẽ một lúc, suy nghĩ bắt đầu :

"Năm 1980, hoa đỗ quyên nở sớm hơn những năm . Đến nỗi ngày gặp Nhã Như, trong gió thoang thoảng mùi hương hoa. Cô nhảy xuống từ xe, mặt một cách xinh rạng rỡ, ngay lập tức khiến nhớ đến thời gian ở trường quân sự."

Lúc đầu, Phó Minh Viễn vẫn còn vẻ mặt bối rối.

Rất nhanh đó.

Sắc mặt trở nên trắng bệch.

Hoa đỗ quyên là ngôn ngữ tình yêu của và Lý Nhã Như, là bí mật nhỏ chỉ hai họ .

Không chỉ bí mật nhỏ .

Những bức thư của , từng nét chữ đều thấm đẫm trong mắt , .

Cuối cùng, ngay cả mép giấy cũng sờn, mực in cũng gần như đầu ngón tay làm mờ.

Từ kinh ngạc, đến đau lòng nghẹt thở, đến tuyệt vọng tê dại.

Cho đến một buổi sáng tỉnh dậy, phát hiện còn rơi một giọt nước mắt nào nữa.

May mắn , kiếp , cần lãng phí cuộc đời trong những lời dối và sự lừa gạt đó.

, thể bình tĩnh tiếp tục kể :

Lý Nhã Như Phó Minh Viễn bạn gái chuẩn kết hôn, nước mắt cô lập tức lưng tròng, khiến Phó Minh Viễn vô cùng đau lòng.

Biết là đúng, nhưng cả hai vẫn thể kiểm soát mà xích gần .

Phó Minh Viễn gọi điều đó trong thư là: Tình yêu khiến con bất do kỷ.

Đặc biệt là khi Lý Nhã Như lóc gục lòng , rằng cô ả sẵn sàng cùng gánh vác tai tiếng vong ân bội nghĩa, lúc đó thực sự cảm nhận sự giằng xé và đau khổ.

Anh mong mỏi bao rằng gông xiềng mang tên báo ân.

Đáng tiếc là nếu như.

Loading...