Trọng Sinh Nông Môn: Đại Tỷ Trồng Trọt Làm Giàu - Chương 91

Cập nhật lúc: 2025-09-26 10:56:32
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Đương nhiên Thẩm Thiệp đến thì sẽ chỉ mua một ít điểm tâm, về tiết Hàn thực và tiết Thanh minh sắp tới. Diệp Hạnh từng mỗi lễ hội nàng đều sẽ làm món ăn đặc biệt theo mùa, tiết Hàn thực thể dùng lửa, Diệp Hạnh e rằng chuẩn nhiều điểm tâm trong tiệm .

Diệp Hạnh lúc mới nhớ tiết Thanh minh chính là tiết Hàn thực, tiết Hàn thực của Đại Đức triều trải qua ba ngày, ba ngày dùng lửa chỉ là một thử thách đối với bách tính, mà còn là một thử thách đối với tiệm của nàng. Mấy ngày đó e rằng sữa, chè đậu phụ nước dừa và những món điểm tâm cần làm ngay thể để lâu sẽ bán , nàng chỉ thể làm một ít bánh cuộn kem, cùng với bánh lê và bánh quy bơ các loại.

Cùng lúc đó, về món đặc biệt theo mùa, Diệp Hạnh nghĩ đến phong tục “Tử Thôi Yến”, làm bánh bao táo thành hình chim én, miệng chim én còn ngậm một cành liễu xanh non, vẻ non tơ đáng yêu khiến ngay lập tức cảm nhận ý nghĩa én đón xuân. Cộng thêm ý nghĩa kỷ niệm Giới Tử Thôi, điểm tâm của Diệp Hạnh cũng coi như sự sáng tạo truyền thống, điểm nào thể chê .

Ngay khi Diệp Hạnh quyết định sẽ chuẩn lượng lớn điểm tâm để bán tiết Hàn thực hai ngày, Lâm thị vì việc cấy lúa mùa xuân sắp bắt đầu nên xin nàng nghỉ. Mà Vương thị cũng về thôn Diệp gia để trồng trọt, bà bất luận thế nào cũng đồng ý ý định Diệp Hạnh thuê , chỉ : “Trong thôn nhà nhà đều bận rộn, ai thời gian giúp nàng cày cấy mùa xuân chứ. Đợi làm xong việc ruộng nhà thì việc cày cấy mùa xuân cũng sắp kết thúc .”

Không bà thích làm việc đồng áng, mà là việc đồng áng thể qua loa, tuy hiện nay ba con các nàng ở phủ thành mở tiệm kiếm tiền, nhưng nếu ruộng đất thể sản xuất lương thực thì thể tiết kiệm bao nhiêu tiền, mấy mẫu ruộng chia đủ cho ba con các nàng ăn .

Diệp Hạnh còn cách nào khác đành đồng ý, nhưng nàng lập tức lấy tiền ở phủ thành mua một con bò, sai Vương thị dẫn về giúp cày đất, đồng thời cho phép bà cho trong làng mượn, ai giúp nàng làm việc thì mượn bò cày. Cuối cùng, nàng còn để Vương thị mang con lừa về nhà, chỉ giúp Vương thị tiết kiệm thời gian phủ thành mà còn thể để lừa mang theo một đồ vật.

Giờ đây, trong tiệm đột nhiên thiếu mất hai , nếu tiệm chuẩn lượng lớn các sản phẩm bơ kem thì sẽ quá mệt mỏi, ngay cả Đại Nữu cũng kêu la rằng tay nàng sắp nhấc lên nổi vì đánh kem bơ. Xuân Ni, Xuân Nha tuy than khổ, nhưng mặt các nàng cũng hiện rõ vẻ khó xử. Dẫu các nàng đều chỉ là những đứa trẻ mười mấy tuổi, Diệp Hạnh các nàng quá vất vả, nàng nghĩ thể nghĩ một loại điểm tâm khác để thế các sản phẩm bơ kem.

Đan Đan

Tiết Thanh Minh hiện đại đều thích ăn thanh đoàn, nhưng thanh đoàn là để kỷ niệm tướng lĩnh Lý Tự Thành của Thái Bình Thiên Quốc mà làm , Đại Đức triều còn món thanh đoàn , đúng lúc thể tiện cho Diệp Hạnh. Ngải thảo tuy từ sớm Trung y thể dùng làm thuốc, nhưng ngải thảo quả thực còn khá dễ kiếm.

“Đại Nữu, ngươi cùng ngoài thành tìm ngải thảo.” Diệp Hạnh gọi Đại Nữu đang bận rộn đến toát mồ hôi, với hai tỷ Xuân Ni, Xuân Nha: “Chúng hai sẽ về hoàng hôn, các ngươi làm mệt thì luân phiên xem tiệm, tiện thể giúp trông Tiểu Đào Tử một chút.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/trong-sinh-nong-mon-dai-ty-trong-trot-lam-giau/chuong-91.html.]

Hai tỷ gật đầu lia lịa, Xuân Ni dẫn Diệp Đào đến tiệm xem việc buôn bán, tiện thể Diệp Đào thơ. Diệp Hạnh thấy liền yên tâm dẫn Đại Nữu ngoài thành. Đại Nữu chút hiểu hỏi: “Vì bây giờ tìm ngải thảo, chẳng đó là thứ đến Tết Đoan Ngọ mới cần cắm ở cửa ?”

“Ta dùng ngải thảo làm một loại điểm tâm ăn nguội, đến lúc đó thể bán tiết Hàn Thực.” Diệp Hạnh dẫn Đại Nữu cúi tìm kiếm dấu vết của ngải thảo mặt đất. Giờ đây sắp đến mùa xuân, mặt đất cuối cùng cũng mọc lên một lớp cỏ xanh mỏng manh, thậm chí còn thể thấy rau tề, khiến Diệp Hạnh khỏi nhớ đến món bánh bao nhân thịt heo rau tề ngon lành. Khi lưng bắt đầu đau nhức, Diệp Hạnh cuối cùng cũng thấy bóng dáng của ngải thảo ở một nơi.

Đại Nữu thấy những bụi lá xanh hình bầu dục vân lông chim xẻ thùy liền bĩu môi : “Ngải thảo ngửi lên chỉ mùi thuốc nhàn nhạt, ăn miệng thì là vị đắng, bọn trẻ chúng gì ăn cũng hái nó mà ăn. Tỷ tỷ Diệp Hạnh, thứ làm thể biến thành điểm tâm ngọt chứ.”

“Điểm tâm nhất thiết ngọt, ăn ngọt nhiều dễ sâu răng.” Diệp Hạnh nhanh tay hái ngải thảo, đùa cợt , “Ta thấy ngươi gần đây ăn đồ ngọt càng lúc càng dữ, về nhà mà đánh răng theo lời , e là bao lâu răng sẽ sâu hết.”

Đại Nữu kinh hãi che miệng, đầu cũng lắc như trống bỏi, mặt mũi khổ sở : “ điểm tâm cũng thể là đắng, khách nào ăn điểm tâm đắng chứ, nếu đến lúc đó những kẻ lắm chuyện ngươi, ngươi tài hoa cạn.”

Ngải thảo hái dễ dàng, chỉ trong lúc Đại Nữu chuyện, Diệp Hạnh hái đầy một tay, nàng bỏ hết ngải thảo trong tay giỏ mới giải thích với Đại Nữu: “Ai với ngươi ngải thảo đắng thì điểm tâm làm cũng nhất định đắng? Đến lúc đó nhất định sẽ cho ngươi ăn thanh đoàn ngải thảo ngọt lịm. Hơn nữa, ngải thảo chỉ tác dụng treo ở cửa để xua đuổi tà ma, nó còn thể dùng để giảm muỗi mòng sinh sôi, giảm khả năng mắc dịch bệnh. Tóm là lợi ích nhiều, những công dụng đến lúc đó khách hàng vì khái niệm khỏe mạnh mà cũng sẽ mua vài cái để nếm thử.”

Đại Nữu lời Diệp Hạnh, lúc mới đánh giá ngải thảo mà hái trong tay. Nàng ngờ loại cỏ mà đây một năm chỉ hái một thực sự ích. Bởi vì những lời Diệp Hạnh đây đều thành hiện thực, nàng cũng tin Diệp Hạnh thể dùng nó làm điểm tâm ngon. Cây ngải thảo trong bụi rậm ngoài thành nhiều, lâu Diệp Hạnh và Đại Nữu hái xong hết.

Đại Nữu phía Diệp Hạnh chợt nhớ đến bụi rậm phía làng nhiều ngải thảo, đây lũ trẻ bọn họ đều đến đó hái ngải thảo cắm ở cửa. Thế là đợi về đến nhà liền kể chuyện với Lâm thị và Đại Trụ: “Hôm đó Thẩm lang quân đặc biệt đến tiệm với tỷ tỷ Diệp Hạnh rằng tiết Hàn Thực tiệm cần chuẩn thêm điểm tâm, tỷ tỷ Diệp Hạnh thấy chúng đánh kem bơ quá vất vả, mới nghĩ việc dùng ngải thảo làm thanh đoàn để ăn. Nương, lúc nào thời gian nương giúp con làng hái một ít nhé.”

“Nói thì vẫn là vì lo cày cấy mà làm lỡ việc của tiệm, hơn nữa hái ngải thảo cũng tốn bao nhiêu công sức, mỗi ngày và Đại Trụ cứ cố gắng hái thêm một ít , đến lúc đó ngươi mang tiệm cùng.” Lâm thị gật đầu, tuy việc cày cấy mệt, nhưng năm nay Vương thị mua bò còn cho nhà bọn họ mượn cày ruộng, đỡ ít việc, chỉ dựa điều thì Diệp Hạnh việc gì bà cũng nên giúp.

Hơn nữa, bà thấy Đại Nữu hiện giờ giúp việc ở tiệm càng lúc càng suy nghĩ của riêng , còn như đây chỉ làm theo mà nghĩ đến nguyên do, trong lòng bà đỗi vui mừng. Lâm thị âm thầm tính toán một chút, từ Tết đến nay hai con các nàng cũng tích góp ít tiền, ước chừng làm thêm một hai năm nữa, hồi môn của Đại Nữu sẽ chỗ. Bà xem ai còn dám chê Đại Nữu nhà các nàng khó gả chồng.

Loading...