Trọng Sinh Nông Môn: Đại Tỷ Trồng Trọt Làm Giàu - Chương 60

Cập nhật lúc: 2025-09-24 16:05:02
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Năm mới luôn bận rộn mà vui vẻ, kịp cảm thấy quá nhanh thì chớp mắt đến mùng sáu, phần lớn bái viếng họ hàng như chạy show trong mấy ngày , đều định dành hai ba ngày cuối cùng hội chợ, bái Thiên Tôn.

Vương thị cũng ngoại lệ, đây là đầu tiên nàng bảo Diệp Hạnh và Diệp Đào dậy sớm cùng nàng Bạch Vân Quan bái Thiên Tôn dịp năm mới. Trước đây Vương thị bận rộn lo việc nhà nên kịp, cũng từng đến Bạch Vân Quan, chỉ Thiên Tôn ở Bạch Vân Quan linh nghiệm.

“Bạch Vân Quan ở núi Lăng Vân, cách thôn Diệp gia chúng mất nửa ngày đường, chi bằng gọi cả Đại Trụ và Đại Nữu cùng .” Vương thị nghĩ rằng gia đình Đại Trụ lẽ cũng đến Bạch Vân Quan bái viếng, dù xe lừa còn chỗ trống, chen chúc một chút cùng thì tiện cả đôi đường.

Lâm thị lập tức đồng ý, nàng bảo Đại Trụ và Đại Nữu nhanh chóng dọn đồ đạc. Phải rằng núi Lăng Vân quá xa, thường thì nếu xe mất hai đồng mỗi , vì những gia đình đông chỉ cử hai , như cả lẫn về chỉ mất tám đồng, tiền thừa thể dùng ở Bạch Vân Quan.

“Hạnh nhi, bên ngoài lạnh lắm con mau , cứ để Đại Trụ lái xe , nó cũng quen đường ở đó.” Lâm thị đương nhiên sẽ an tâm trong xe để Diệp Hạnh một cô gái ở ngoài trời gió lạnh, “Nghe đường ở đó dễ , con ở ngoài chút nguy hiểm.”

Đại Trụ cũng vội vàng tiến lên nhận lấy dây cương, Diệp Hạnh vui vẻ tự tại, nàng cũng chen trong xe. May mà đạo quán cần mang nhiều đồ, nếu chiếc xe nhỏ thật sự đủ chỗ . Vương thị ôm Diệp Đào lòng, bốn lớn cuối cùng cũng thể , chỉ tội cho con lừa , đây là đầu tiên nó làm công việc nặng nhọc như .

Đại Trụ Diệp Hạnh, đây từng chăn bò, thậm chí còn giúp chủ nhà lái xe lừa, xe la, chút nương tay thúc con lừa, con lừa chỉ đành cam chịu cật lực chạy về phía núi Lăng Vân. Đến khi cuối cùng cũng đến chân núi Lăng Vân, con lừa mệt đến thở hổn hển ngừng.

Diệp Hạnh xót nó, vội vàng nhảy xuống xe lừa cho nó ăn một quả táo mềm, an ủi trái tim tổn thương của con lừa. Diệp Đào yên trong lòng Vương thị từ lâu, nàng cũng trèo xuống xe lừa, thấy chiếc xe ngựa đậu bên cạnh xe lừa liền khỏi kinh ngạc thốt lên: “Oa! Con lừa cao quá!”

Người phu xe bên cạnh xe ngựa : “Tiểu cô nương, đây là ngựa, giống y hệt con lừa nhà con thì thể là chẳng liên quan gì.”

“Tiểu Đào Tử, đây là ngựa, con lừa nhà chúng , con xem hình dáng chúng giống .” Diệp Hạnh thấy phu xe chút quen mắt, cũng hòa nhã, liền ôm Diệp Đào đến bên cạnh ngựa, để Diệp Đào kỹ.

Con ngựa như thể chút khinh thường chủ nhân của con lừa bên cạnh, nó ngẩng đầu lắc lắc bờm cổ, Diệp Đào dáng vẻ uy phong lẫm liệt của nó dọa đến vùi đầu cổ Diệp Hạnh, dám thẳng con ngựa nữa.

Thẩm Tịch ở trong xe ngựa thấy tiếng Diệp Hạnh an ủi Diệp Đào, liền lập tức xuống xe chào hỏi nàng: “Diệp Hạnh, các ngươi cũng đến ?!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/trong-sinh-nong-mon-dai-ty-trong-trot-lam-giau/chuong-60.html.]

Diệp Hạnh lúc mới nhớ phu xe là của Thẩm gia, nàng về phía Thẩm Tịch, thấy ba chiếc xe ngựa, Tống thị và Trần di nương trong hai chiếc xe ngựa phía cũng nha và bà tử dìu xuống. Thẩm Thiệp thì cưỡi ngựa từ phía đuổi tới, ánh mắt khi chạm Diệp Hạnh dừng một chút.

Chưa đợi Thẩm Thiệp phản ứng gì khác, Tống thị thấy trán Thẩm Thiệp lấm tấm mồ hôi vì cưỡi ngựa liền lập tức trách mắng: “Cơ thể mới khỏe , vốn bảo con xe ngựa tới, con cứ cố chấp cưỡi ngựa. Bây giờ nhiều mồ hôi như , mau quần áo , đừng để gió thổi phong hàn.”

Vốn Thẩm Thiệp gặp Diệp Hạnh lúng túng , Tống thị nhắc đến chuyện sốt khiến càng thêm bối rối, Thẩm Thiệp cảm thấy mặt lẽ sắp nóng bừng lên . Chỉ thể qua loa đáp lời Tống thị vài tiếng theo hạ nhân quần áo.

Nói xong Thẩm Thiệp và Tống thị mới phát hiện Diệp Hạnh và đoàn cũng ở đó, chuyện Thẩm Thiệp bệnh, ấn tượng vốn của Diệp Hạnh trong lòng Tống thị càng trở nên xuất sắc hơn. Tống thị lập tức nở nụ : “Diệp tiểu nương tử cũng cùng nhà đến bái Thiên Tôn ?”

“Phải, ngờ thể gặp phu nhân chân núi, thật là may mắn.” Diệp Hạnh ôm Diệp Đào chuyện với Tống thị một cách tự nhiên, chút rụt rè. Dáng vẻ khiến Lâm thị, Đại Trụ và những khác vô cùng khâm phục, bọn họ thấy Tống thị năm sáu nha , bà tử vây quanh, còn ăn mặc lộng lẫy thì dám thẳng, gì đến chuyện trò.

Chỉ Diệp Đào vẫn còn là một đứa trẻ, nàng bê con mới sinh sợ hổ, còn thế nào là phận khác biệt, nàng thấy Diệp Hạnh chuyện với Tống thị liền đầu Tống thị. Trẻ con ai cũng thích đồ vật lấp lánh, Diệp Đào cũng ngoại lệ, nàng thấy những món trang sức đá quý lấp lánh , đầu Tống thị là mắt nàng liền sáng rực, đôi mắt tròn xoe chăm chú Tống thị.

Có lẽ ánh mắt của Diệp Đào quá đỗi nồng nhiệt, Tống thị chú ý đến đứa nhỏ đang ở trong tay Diệp Hạnh, nha bên cạnh nàng thấy Diệp Đào ngẩn ngơ chăm chú còn cúi đầu khẽ. “Đây là của ngươi Diệp Đào ?” Tống thị đây ít Thẩm Tịch khen ngợi Diệp Hạnh, đương nhiên cũng ít chuyện nhà Diệp Hạnh, nàng vẫn luôn thiện cảm với cô gái kiên cường thông minh , liền yêu ai yêu cả đường lối về , “Thật là châu viên ngọc nhuận đáng yêu vô cùng. Vừa đúng lúc đang là năm mới, tặng con bé mấy viên kim khóa tử để chơi.”

Tống thị lên tiếng, nha bên cạnh liền dâng lên mấy viên kim khóa tử hình hoa mai, Diệp Đào thấy những viên kim khóa tử tinh xảo chút , nhưng nàng vẫn đầu Diệp Hạnh hỏi xem thể lấy . Vương thị sự hào phóng của Tống thị làm cho kinh ngạc, nàng vội vàng thì thầm phía : “Hạnh nhi, cái quá quý trọng, chúng thể nhận.”

Đan Đan

Thẩm Tịch gần Diệp Hạnh, nàng thấy lời Vương thị liền vội vàng giảng hòa : “Kim khóa tử lớn lắm, cho trẻ con chơi vặn, Vương nương tử cần để ý.” một lạng vàng bằng mười lạng bạc, kim khóa tử tuy nặng nhưng hoa văn điêu khắc tinh xảo, e là tiền công cũng ít.

Diệp Hạnh nghĩ nghĩ, nàng nợ Thẩm gia quá nhiều ân tình, tiện gạt bỏ thể diện của Tống thị nên đành chọn cách dung hòa : “Kim khóa tử làm công phu tinh xảo, quả thật quý giá, vốn nhà chúng thể dùng . Thẩm phu nhân một mảnh tâm ý, cũng tiện quá kiểu cách, đành chỉ lấy một viên cho Diệp Đào thôi, con bé nhỏ tuổi cũng cần nhiều đến .”

Tống thị khỏi càng thêm hài lòng với Diệp Hạnh, nàng hề một mực từ chối khiến cảm thấy nhỏ nhen, nếu cảnh gia đình nàng , nàng còn thật sự nghĩ rằng gia giáo nhà Diệp Hạnh đây tệ.

“Hôm nay và ngươi duyên gặp ở núi Lăng Vân, hơn nữa Tịch nhi cũng khá hợp ý với ngươi, cây trâm liền tặng cho ngươi. Chắc hẳn ngươi qua cập kê chi niên , cái coi như là cập lễ muộn của ngươi .” Tống thị tháo một cây trâm cài tóc hình hoa mai bằng vàng khảm hồng bảo thạch đầu xuống đưa cho Diệp Hạnh.

Tống thị tuy hiền lành, nhưng cũng ít khi tặng những thứ quý giá và thiết như , Thẩm Tịch vội vàng hiệu bằng mắt với Diệp Hạnh, Diệp Hạnh món quà khó mà từ chối, đành chỉ chịu sủng nhược kinh mà nhận lấy cây trâm.

Loading...