Trọng Sinh Nông Môn: Đại Tỷ Trồng Trọt Làm Giàu - Chương 43

Cập nhật lúc: 2025-09-24 16:04:44
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chưởng quỹ thư quán lời bẩm báo của tiểu nhị, liền vội vã bước tới mặt Diệp Hạnh hỏi: “Tiểu nương tử tìm sách gì, cứ việc với . Chỉ là, chỗ chúng e rằng thực đơn.”

Diệp Hạnh mới đưa tay định chạm sách giá. Nàng thấy chưởng quỹ vẻ mặt căng thẳng, sợ nàng nặng nhẹ làm hỏng sách. Diệp Hạnh thấy những xung quanh đều dùng sách che mặt “phì phì” , nàng nhướng mày : “Ta một quyển 《Tam Tự Kinh》 và một quyển 《Thiên Tự Văn》, phiền chưởng quỹ giúp tìm giúp.”

“Ối, tiểu nương tử mua cho ? Không ngờ con nhà ngài cũng khai tâm sớm như , thư viện tìm xong ?” Những quen Diệp Hạnh lắm thì chỉ hai con nàng dẫn theo một đứa trẻ, vì Diệp Đào còn quá nhỏ nên quả thật khó phân biệt là trai gái, chưởng quỹ e rằng cũng hiểu lầm.

“Không , chỉ một .” Diệp Hạnh cố ý chỉ một nửa, xem chưởng quỹ phản ứng thế nào.

“Vậy, là…” Chưởng quỹ thực sự nghĩ nàng còn thể mua sách khai tâm học chữ cho ai. Chẳng lẽ nào, chẳng lẽ là mua cho chính nàng? Chưởng quỹ nghĩ đến đây, liền dùng ánh mắt kinh ngạc dò xét Diệp Hạnh từ xuống . Hắn khó mà tưởng tượng bộ dạng một nha đầu thôn quê như Diệp Hạnh sách, hơn nữa, nàng làm hiểu !

Diệp Hạnh thản nhiên mỉm đón nhận ánh mắt của chưởng quỹ, đợi đến khi cảm thấy đủ mới chậm rãi mở lời: “Quyển sách chính là mua cho học chữ, còn cùng nương và cùng học chữ. Bây giờ chưởng quỹ thể giúp tìm sách ?”

Mặc dù trong lòng chưởng quỹ phỏng đoán, nhưng khi thấy vẫn giật . Ngay cả những vị khách nãy còn chế giễu Diệp Hạnh cũng kinh ngạc đến rớt cả quai hàm, cho đến khi Diệp Hạnh trả tiền cầm sách ngoài, miệng bọn họ vẫn khép .

Tăng Sở đang trốn hàng giá sách phía , mang theo vài phần hứng thú bước . Hắn với tiểu tư bên cạnh: “Ngươi nãy thấy , nha đầu rõ ràng là cố ý trêu chọc bọn họ. Ta thấy nàng nào cần học chữ nữa chứ, mỗi gặp nàng đều lợi hại như , Thẩm Thiệp đúng là giúp một nhân vật lợi hại.”

Diệp Hạnh cầm hai quyển sách về nhà, thấy Vương thị và Diệp Đào liền phấn khởi : “Xem hôm nay mang thứ gì về đây?”

Diệp Đào tưởng là đồ ăn, vội vàng nhận lấy một quyển sách lật xem. Thấy đồ ăn liền thất vọng đặt sách sang một bên. Lâm thị cầm lên lật xem, tò mò hỏi: “Hạnh Nhi, đây là gì , cảm giác đó là chữ, thực đơn ?”

“Thực đơn đều ở trong đầu cả , hai quyển là 《Tam Tự Kinh》 và 《Thiên Tự Văn》, dùng để học chữ.”

“Gì cơ?!” Lâm thị suýt chút nữa run tay làm hỏng sách, sợ đến mức nàng vội vàng khép sách vuốt phẳng: “Cha ơi, đây chính là sách khai tâm dùng để học chữ ở trường học ? Chắc chắn rẻ nhỉ.”

Đan Đan

“Hạnh Nhi, con mua hai quyển sách làm gì, chẳng lẽ con thật sự học chữ ?” Vương thị nhớ lời Diệp Hạnh học chữ đây, hóa lúc đó nàng bâng quơ, mà ghi nhớ cho đến bây giờ.

, chỉ , nương và Tiểu Đào cũng học cùng.” Diệp Hạnh bảo Vương thị Diệp Đào đang xổm đất chơi với kiến: “Nương xem, ban ngày chúng bận làm điểm tâm bán điểm tâm, Tiểu Đào chỉ thể tự chơi trong nhà, trong sân. Con bé ở trong thôn còn dám ngoài chơi, huống chi là đường phố phủ thành. Nếu chữ, con bé mỗi ngày còn chút việc để làm, và nương cũng đến nỗi một chữ nào, cũng dám tùy tiện lừa gạt chúng .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/trong-sinh-nong-mon-dai-ty-trong-trot-lam-giau/chuong-43.html.]

Vương thị nào Diệp Đào một đứa trẻ nhốt trong nhà sẽ buồn bực đến mức nào. nàng thể mang con bé ngoài bán điểm tâm, đến lúc bận rộn cũng thể để ý đến con bé, nếu con bé chạy ngoài thì thật tệ hại.

Diệp Đào sắp bốn tuổi còn tương lai của nàng sắp đổi. Nàng cảm thấy tỷ tỷ và nương đang , nàng liền ngẩng đầu nhe răng với hai .

“Học chữ cũng , dù đối với con bé cũng là một chuyện , già thì cần nữa nhỉ.” Vương thị thấy Diệp Hạnh lý, nhưng nàng nhớ một chuyện quan trọng: “ chỉ mua sách thì làm chúng chữ , chỉ ở học đường mới thể dạy thôi chứ.”

Chuyện Diệp Hạnh suy nghĩ từ . Học đường chắc chắn sẽ nhận ba nữ tử học, nữ các nàng cũng mời nổi. Nàng thì chữ nhưng thể để lộ, chuyện chỉ thể tiến hành một cách vòng vo.

“Có gì khó , phố các tiệm chẳng đều biển hiệu , trực tiếp theo chữ cờ là thể đó là chữ gì.” Diệp Hạnh tự tin : “《Tam Tự Kinh》, 《Thiên Tự Văn》 thì càng đơn giản hơn, mỗi ngày đưa một ít điểm tâm nhỏ, trẻ con phố nào mà chẳng chạy đến cho , mỗi ngày một hai câu cộng thêm chữ biển hiệu, tin rằng nhanh là thể học .”

“Vậy thì quá, điểm tâm trong tiệm sẵn, còn tiết kiệm tiền học phí. Ta học phí của đắt lắm, đến ngày lễ tết còn tặng thịt và quần áo nữa chứ!” Lâm thị một bên ngưỡng mộ thôi. Vương thị các nàng con ba thật sự cuộc sống , đến sách cũng thể học, nàng dám nghĩ vài năm nữa các nàng sẽ sống thế nào.

Diệp Hạnh là tính cách là làm, việc học cũng . Ngày hôm khi quyết định, ba con chính thức bước lên con đường học chữ.

“Diệp Nương Tử Thực Tứ.” Diệp Hạnh kéo lá cờ cửa tiệm , chỉ từng chữ đó mà : “Nương xem, đây chính là tên tiệm của chúng , lát nữa sẽ dùng cành cây xuống đất, hôm nay chúng sẽ học năm chữ .”

Diệp Hạnh năm chữ thật lớn mái hiên, như Diệp Đào trong cửa sưởi ấm cũng thể liên tục . Diệp Hạnh để khuyến khích Diệp Đào học chữ : “Lát nữa ăn cơm trưa, nếu con thể nhớ ít nhất hai chữ, sẽ thưởng cho con một viên kẹo.”

“Yeah!” Diệp Đào hoan hô một tiếng, bình thường Diệp Hạnh vì sức khỏe răng miệng của nàng và để nàng ăn cơm bình thường đều cho nàng ăn nhiều kẹo và điểm tâm. Bây giờ mỗi ngày học chữ là thể ăn thêm một viên kẹo, nàng hiện tại đối với việc học chữ tràn đầy hứng thú.

Vì là đầu tiên chuyện như , Diệp Đào cũng kiên nhẫn cửa nhà suốt một buổi sáng, cứ thế lặp lặp mấy chữ đó. Vương thị và Lâm thị thấy dáng vẻ nhỏ bé nghiêm túc của Diệp Đào khỏi . Các nàng đôi khi cố ý trêu Diệp Đào, Diệp Đào cũng chịu ngẩng đầu.

Đến giờ ăn cơm trưa, Diệp Đào căng thẳng những chữ đất, thêm một cái, nhớ thêm một chữ. Diệp Hạnh dùng đá xóa những chữ đất , chỉ một chữ “nương” hỏi Diệp Đào: “Đây là chữ gì?”

Kể từ khi Diệp Hạnh xóa hết chữ đất , Diệp Đào cảm thấy ký ức trong đầu dường như cũng xóa mất. Những chữ đó khi riêng đều cảm thấy xa lạ. Cuối cùng Diệp Đào chỉ thể nhớ chữ “tử”, còn thiếu một chữ nữa mới thể ăn kẹo.

Diệp Đào cảm thấy thất vọng, nàng bĩu môi, nước mắt chực trào trong đôi mắt tròn xoe. Vương thị chút đau lòng ôm lấy nàng, Diệp Hạnh : “Mới ngày đầu thôi, cũng ai dạy, nhận một chữ , cho con bé .”

“Như , lời thì tuân thủ. Nếu hôm nay dễ dàng đưa kẹo cho con bé như , con bé sẽ rằng học chữ tử tế vẫn thể ăn kẹo.” Diệp Hạnh chút nghĩ ngợi từ chối. Phải rằng trẻ con bắt chước hành vi của lớn, nàng tuyệt đối thể để Diệp Đào hình thành thói quen , nếu thì dù chữ cũng vô ích.

Loading...