Trọng Sinh Nông Môn: Đại Tỷ Trồng Trọt Làm Giàu - Chương 140

Cập nhật lúc: 2025-09-27 07:26:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Vạn quản sự vội vàng : “Cái mới chỉ là bắt đầu thôi mà! Nếu nàng giỏi giang như , thể biến đồ khoa mãi thành tiền lời, thì chi bằng cứ để nàng gánh vác nhiều hơn một chút, như cũng để giảm bớt áp lực cho các thương tiệm trong phủ thành chúng . Phu nhân xem đạo lý ?”

Vạn quản sự cố ý nhấn mạnh hai chữ “nhiều hơn”. Vạn thị vẻ mặt đắc ý của y mới hiểu Vạn quản sự chính là dùng khoa mãi để kéo Diệp Hạnh lún sâu hơn. Lần nàng thể hóa nguy thành an, ngược trúng kế của họ. Sau nàng chỉ thể họ dắt mũi, sẽ ngày nàng chịu nổi mà nghĩ cách giải quyết. Đến lúc đó, cần họ tay nữa, Diệp Hạnh cũng sẽ kiệt sức đối phó mà đóng cửa tiệm.

“Ta cứ tưởng năm ngoái ngươi điều hành ngõa xá nông nỗi đó là hết cách với nha đầu , ngờ ngươi vẫn còn chiêu trò đó chứ.” Vạn thị tức khắc cảm thấy tâm tình vui vẻ, ngay cả chén khiến nàng phiền lòng cũng cảm thấy thanh mát hơn. Nàng với Vạn quản sự: “Vừa một đống đồ vô dụng ở đó, cứ mang hết đưa cho con nha đầu thối đó. Ta xem nàng thể kiên trì bao lâu?”

“Ai! Chỉ là đến lúc đó còn phiền phu nhân tìm tri châu đại nhân văn thư cho hội trưởng. Lão già đó e rằng thể ngờ chúng dùng làm bia đỡ đạn.” Vạn quản sự đến nỗi những thớ thịt mặt dồn hết . Việc chỉnh đốn khác mà gần như cần y tay thế quả là quá . Y nóng lòng thấy bộ dạng con nha đầu thối đó vì khoa mãi mà bận tối mắt tối mũi. Đồng gia ngõa xá mất những món điểm tâm đó thì xem nó lấy gì mà so bì với Vạn gia ngõa xá của họ.

Diệp Hạnh mới quảng bá lãnh túy xong gọi đến hành hội họp. Kết quả là đến là chuyện khoa mãi của quan phủ Phủ Châu. Các chưởng quầy của thương tiệm khác đến tri châu Phủ Châu liền nhớ đến thấy, bèn đều rụt cổ , mong rằng đừng đến lượt .

Vạn quản sự tự nhiên sẽ để hội trưởng chuyện luân phiên. Y lập tức đề nghị: “Nghe đó đều Diệp tiểu nương tử dùng để làm lãnh túy , bán hai ba mươi văn một bát đó, chạy hàng. Ta suy tính, vẫn là đầu óc của trẻ tuổi lanh lợi hơn mấy lão già chúng nhiều. Nếu nàng khả năng giải quyết hàng hóa khoa mãi thì chi bằng cũng giao cho nàng .”

“Chuyện e rằng . Khoa mãi đều là luân phiên, nàng mới mua xong bắt nàng mua nữa chẳng làm khó nàng . Huống hồ, thứ mà tri châu Phủ Châu gửi đến thì cái gì , rõ ràng là lừa gạt mà.” Có chưởng quầy cảm thấy Vạn quản sự lương thiện. Tuy hai oán cũ nhưng cũng thể hãm hại một tiểu cô nương như .

“Ồ? Xem Tưởng chưởng quầy thích lo chuyện bất bình như , chắc chắn sẵn lòng chủ động gánh vác việc khoa mãi . Nếu ngài tay, tự nhiên cần đến Diệp tiểu nương tử nữa .” Tai của Vạn quản sự nhạy bén đến ngờ, thấy lời oán thán liền lập tức bước tới chỗ Tưởng chưởng quầy . Vẻ mặt hiểm độc ép của Vạn quản sự khiến Tưởng chưởng quầy chút hoảng loạn, thêm đó, đám của phe Vạn quản sự trong hành hội còn hùa theo la ó, ông chỉ đành cúi đầu phủ nhận: “Ai, ai mua? Các ngươi, các ngươi ai thích mua thì mua!”

Đan Đan

“Nếu ngươi mua thì đừng lên tiếng bậy.” Vạn quản sự xưa nay vẫn ỷ Vạn thị chống lưng nên đối với các cửa tiệm khác trong phủ thành đều vô cùng bất lịch sự. Hắn chậm rãi một vòng quanh căn phòng, đến mặt từng hỏi: “Ngươi gánh vác việc khoa mãi , còn ngươi thì …”

Tất cả đương nhiên đều đổ tiền xuống sông xuống bể nên đều lắc đầu im lặng. Thấy ai tình nguyện, Vạn quản sự mới đến mặt Diệp Hạnh, giả lả : “Diệp tiểu nương tử, cô cũng thấy đó, quả thật đều biện pháp như cô. Chi bằng cô hãy làm nhiều hơn một chút để giúp đỡ , ngày thường cũng chiếu cố việc làm ăn của cô mà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/trong-sinh-nong-mon-dai-ty-trong-trot-lam-giau/chuong-140.html.]

Diệp Hạnh Vạn quản sự thốt những lời ca tụng quá mức để hãm hại nàng, sự bất an trong lòng cuối cùng cũng xác nhận. Lúc , Diệp Hạnh ngược còn hoảng loạn nữa, nàng màn kịch của Vạn quản sự như , nếu nàng từ chối thì đồng nghĩa với việc đối đầu với tất cả các cửa tiệm trong phủ thành. Thay vì động, chi bằng chủ động chấp nhận. Vì , ánh mắt của Diệp Hạnh vượt qua Vạn quản sự về phía hội trưởng, : “Nếu đều , thì sẽ gánh vác thêm một nữa .”

Đồng quản sự dù tức giận nhưng cũng đành bó tay, chỉ thể vỗ vai Diệp Hạnh thở dài : “Số lượng điểm tâm cô làm từ những loại quả khoa mãi , hãy bán nhiều hơn cho một chút, cũng sẽ tăng thêm giá mà thu mua. Ngoài , cũng chẳng giúp gì khác nữa .”

“Chỗ đây, cô cũng thể bán sang một ít. Cửa tiệm đãi khách thế nào cũng cần dùng đến chút điểm tâm.” Nghiêm Cố cũng với Diệp Hạnh như .

“Được, xin cảm tạ hai vị. Đợi làm xong sẽ mang đến cho hai vị nếm thử, nếu ngon thì cũng cần miễn cưỡng mua.” Diệp Hạnh thấy vẻ mặt lo lắng của hai liền bật : “Không ngờ ánh mắt của quả thật chuẩn xác, đối tác hợp tác đều đáng tin cậy như , hoạn nạn mới thấy chân tình.”

Đồng quản sự cũng Diệp Hạnh chọc : “Cô đó, cô đó, đến lúc mà vẫn còn . Nhanh lên, bảo hạ nhân giúp cô mang mấy thứ quả chua chát về cửa tiệm .”

Vương thị thấy Diệp Hạnh mang về một đống đồ liền nàng yêu cầu khoa mãi. Mở xem thì thấy những quả bên trong xanh nhỏ, ngon. Vốn tính tình hiền lành, bà cũng khỏi mắng: “Vị Tri châu Phủ Châu quả thật là lòng quá mức đen tối, loại quả e rằng nhặt ven đường còn hơn. Thứ nhà quê chúng còn thèm ăn, thế mà dám đem bán!”

Diệp Đào đưa tay lấy một quả liền bỏ miệng, nuốt một ngụm lập tức nhổ : “Phì phì phì, chua quá, ngon!” Đại Nữu và những khác thấy cũng đầy mặt lo âu, mong ngóng Diệp Hạnh thể nghĩ một ý mới. Lần Diệp Hạnh cũng nhất thời khó mà tìm cách, nàng phất tay bảo tiếp tục làm việc, còn thì mang những loại quả bếp chuẩn thử thêm nhiều phương pháp.

Dưới sự mong đợi của , Diệp Hạnh mày mò mất mấy ngày cuối cùng cũng dùng những loại quả làm thành món quả cay ngâm. Nàng gọt bỏ lớp vỏ ngoài đắng chát nhất của quả, đó rạch một đường, thêm đường trắng, muối ăn và thù du phơi khô để ướp gia vị, ăn tươi ngay mà cần đợi lên men. Cứ thế, những quả vốn chua chát giòn tan mà thêm vị ngọt, vị cay và vị chua đường trắng trung hòa, trở nên vô cùng khai vị. Đặc biệt là những quả ướp lạnh càng mát lạnh sảng khoái, hương vị quả độc đáo và sáng tạo ở phủ thành một thị trường nhất định.

Cửa tiệm vì món quả cay ngâm khách hàng chấp nhận mà khí dần trở . Thế nhưng hành hội ngừng mượn cớ Diệp Hạnh thể biến thứ hư hỏng thành kỳ diệu mà bán giá để yêu cầu nàng gánh vác đủ loại khoa mãi. Hôm nay là quả, ngày mai là hoa, thậm chí còn cả thịt heo. Chủng loại phong phú, khoa mãi thường xuyên, lúc các chưởng quầy của những cửa tiệm khác ở phủ thành cũng hiểu , xem kẻ gây sự với Diệp Hạnh chỉ Vạn quản sự, mà còn cả phu nhân Tri châu Phủ Châu nữa.

Chẳng trách Vạn quản sự dám công khai yêu cầu Diệp Hạnh khoa mãi, hẳn là thông đồng với bên từ sớm. Nhiều chợt nghĩ, cũng đúng, Vạn quản sự hình như từng là họ hàng xa của Vạn phu nhân, Diệp Hạnh giúp Đồng Gia Ngõa Xá giành mất mối làm ăn của Vạn Gia Ngõa Xá, hẳn là Vạn quản sự cáo trạng . Cứ thế, chuyện đều thông suốt, thế là những khoa mãi của Phủ Châu , những khác còn dám lên tiếng nữa, chỉ chờ Vạn quản sự dùng đủ lý do để ép Diệp Hạnh tuân theo.

Loading...