Trọng Sinh Nông Môn: Đại Tỷ Trồng Trọt Làm Giàu - Chương 138

Cập nhật lúc: 2025-09-27 07:25:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong phủ thành, tiệm mới mở buôn bán hồng phát nhất gần một năm nay, từng tham gia khoa mãi của hành hội, thì chỉ Diệp nương tử thực quán của Diệp Hạnh. Lời Vạn quản sự dứt, các chưởng quầy khác đều nhao nhao về phía Diệp Hạnh. Hội trưởng thuận theo ánh mắt , cũng về phía Diệp Hạnh, từ tốn hỏi: “Nàng chính là chưởng quầy của tiệm ư?”

Thấy đều nàng, Diệp Hạnh đành hướng hội trưởng hành lễ mới đáp lời: “Tiệm của quả thật mới mở, từng tiến hành khoa mãi.”

“Hội trưởng, tiệm của nha đầu mới mở đầy một năm, chỉ là một tiệm nhỏ, gần hai ba tháng nay mới mở rộng. Khoa mãi lẽ vẫn đến lượt một tiệm nhỏ như nàng gánh vác chứ.” Đồng quản sự thầm trừng mắt Vạn quản sự, chỉ vì y lắm lời mà cứ nhất định tiệm nhỏ như Diệp Hạnh gánh vác khoa mãi. Hơn nữa, Diệp Hạnh năm xưa kết oán với Vạn quản sự cũng là vì ngõa xá của họ. Đồng quản sự cảm thấy xét cả tình lẫn lý, y đều thể khoanh tay .

Song, các chưởng quầy của những thương tiệm khác nghĩ . Nếu Diệp Hạnh gánh vác khoa mãi, thì trong họ ắt gánh. Chẳng ai vô cớ dâng tiền cho quan phủ. Thế là, vài chưởng quầy của những tiệm lớn hơn, vốn khả năng gánh vác khoa mãi , liền hừ một tiếng về phía Đồng quản sự. Họ chỉ Đồng quản sự và Diệp Hạnh : “Đồng quản sự, ngươi chẳng quá bất công ? Ở đây lớn nhỏ tiệm đều từng khoa mãi, dựa mà nàng ? Biết các ngươi quan hệ , nhưng cũng thể như . Nếu , Đồng gia ngõa xá các ngươi gia đại nghiệp đại, buôn bán cũng ngày càng phát đạt, ngươi hãy nàng gánh vác khoa mãi !”

, đúng ! Nàng nếu ngay cả khoa mãi cũng gánh vác thì chi bằng đừng mở tiệm nữa. Huống hồ, nhà họ là nữ nhân, đến lúc đó ai phục dịch. Bỏ chút tiền thì ? Một miếng điểm tâm bán hai ba mươi văn đó!” Có vài tiệm điểm tâm sớm bất mãn việc Diệp Hạnh cướp mất mối làm ăn của họ, đáng ghét hơn là điểm tâm của tiệm nàng còn bán đắt hơn họ.

Vạn quản sự chính là nắm tâm lý của họ, mới nghĩ cách để chỉnh đốn Diệp Hạnh. Có nhiều chưởng quầy tiệm như phụ họa, dù Đồng quản sự phản đối nữa cũng chẳng ích gì. Còn về Nghiêm Cốt, y e rằng sẽ vì Diệp Hạnh mà gánh vác chuyện .

“Hội trưởng, chi bằng hỏi ý kiến Diệp tiểu nương tử , nàng tự đồng ý thì ?” Vạn quản sự cố ý khiêu khích Diệp Hạnh. “Diệp tiểu nương tử, ý nàng thế nào?”

Diệp Hạnh hôm nay đồng ý thì , nếu Vạn quản sự sẽ dùng chuyện mà làm lớn chuyện. Vả nàng cũng ngay đầu tiên vì chuyện mà đắc tội với hội trưởng cùng các đồng nghiệp khác. Thế là nàng liền trong ánh mắt lo lắng của Đồng quản sự và Nghiêm Cốt mà đáp: “Nếu đây là quy định của hành hội, đến đây gần một năm , xin nhận gánh vác khoa mãi . Kính xin hội trưởng cho xem hàng.”

“Tốt! Nàng chịu chủ động gánh vác thì nhất , như cũng thể nhanh chóng hòa nhập hành hội Tầm Dương phủ thành chúng hơn. Kẻ đến, mang lô cho Diệp tiểu nương tử xem.” Hội trưởng hài lòng với câu trả lời của Diệp Hạnh, y vuốt vuốt chòm râu sai mang do quan phủ Phủ Châu đưa tới cho Diệp Hạnh kiểm tra.

Trà dỡ túi, đều “a” một tiếng. Đợi đến khi hỏa kế mở hết tất cả các túi, họ bắt đầu Diệp Hạnh bằng ánh mắt đồng cảm. Trà trong túi, dù là bạch lục , đều tàn khuyết đồng đều, chẳng tìm lấy một phiến lá nguyên vẹn. nếu bột thì còn kém xa, chung là chẳng thể thống gì. Thế thì làm bán cho đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/trong-sinh-nong-mon-dai-ty-trong-trot-lam-giau/chuong-138.html.]

Đồng quản sự đầy mặt thầm mắng: “Đã đồ khoa mãi là đồ nát , ngờ bây giờ nát đến thế ! Trong quan phủ quả nhiên ẩn chứa quá nhiều thứ ô uế!” Diệp Hạnh , lúc hối hận cũng chẳng ích gì, trái còn khiến hội trưởng ý kiến với nàng.

May mắn , Diệp Hạnh sớm chuẩn tâm lý, nếu sắc mặt nàng bây giờ chắc chắn sẽ vô cùng khó coi. nàng Vạn quản sự cùng những khác xem thường, bèn lặng lẽ đặt những phiến tàn khuyết lòng bàn tay, suy nghĩ xem cách nào dùng hết .

“Diệp tiểu nương tử xem xong ư? Nếu ưng thuận thì cứ cân trọng giao tiền .” Hội trưởng cũng là đầu tiên thấy bộ dạng của loại , nhưng y lăn lộn phong ba bão táp bao năm nay, đối với chuyện quan phủ cường mua cường bán sớm thành thói quen. Trái còn xem rốt cuộc Diệp Hạnh sẽ xử lý thế nào.

Chờ khi cân trọng xong, hội trưởng đưa cái giá mà Phủ Châu đưa , ba mươi văn một cân. Cái giá khiến hít một khí lạnh. Loại vụn còn đạt cấp thấp nhất thể bán tới ba mươi văn một cân, còn tưởng là phiến bình thường nữa chứ. May mắn họ khoa mãi, nếu chắc đau lòng mấy tháng nuốt trôi cơm. Về gặp khoa mãi do Phủ Châu phân bổ xuống thì tránh chừng nào chừng đó thôi. Ngay cả Vạn quản sự cũng khỏi thầm bội phục Vạn thị trong lòng. Nàng ngay cả loại phẩm chất thế cũng dám giá như , quả thật vì tiền mà chẳng cần sĩ diện nữa .

Diệp Hạnh hít sâu một , đợi tâm trạng định mới mở lời. cổ họng nàng vẫn thắt : “Được, chốc nữa sẽ về lấy tiền.”

Vừa khỏi đại môn, Nghiêm Cốt màng đến chuyện bất tiện giữa hai mà lo lắng hỏi Diệp Hạnh: “Nàng vẫn chứ? Có cần chia sẻ một ít cho chúng giúp nàng gánh vác phần nào ?”

Đan Đan

Đồng quản sự cũng gật đầu phụ họa bên cạnh. Diệp Hạnh mỉm với hai : “Thôi . Lần cũng quá nhiều, tiền cũng thể lấy . Huống hồ, các ngươi mang về cũng vô dụng. Chi bằng nghĩ cách, xem xem thể dùng chúng thế nào. Thật sự thì làm hết thành sữa .”

Song, Diệp Hạnh dứt lời thì thấy Vạn quản sự từ phía chậm rãi tới. Y Diệp Hạnh đầy thâm ý: “Diệp tiểu nương tử vẫn thật khí phách. Loại thế mà ba mươi văn một cân cũng mua là mua. Không nàng bán bao nhiêu ly sữa mới dùng hết đây. Tuy nhiên quả thật bội phục nàng hào sảng như , qua hôm nay nàng chắc chắn thể làm vang danh Tầm Dương phủ một phen .”

“Họ Vạn , ngươi chiêu mộ nhân tài thì hủy hoại nàng ? Hôm nay nếu do ngươi đề nghị thì làm đến lượt Diệp Hạnh khoa mãi. Tầm Dương phủ chúng từ đến nay từng tiền lệ một tiệm nhỏ mới mở đầy một năm mà gánh vác nhiều khoa mãi đến thế. Bắt nạt một đứa trẻ, ngươi đúng là bản lĩnh!” Đồng quản sự thấy bộ dạng âm dương quái khí của Vạn quản sự thì tức đến chịu nổi, ngay phố chỉ thẳng mũi y mà mắng xối xả.

Mục đích của Vạn quản sự đạt , y lười đôi co với Đồng quản sự nữa. Y phẩy quạt, lòng vui vẻ, chuẩn uống chút tiểu tửu để ăn mừng. Diệp Hạnh bóng lưng thong dong tự tại của y mà trong lòng cảm thấy bất an. Nếu Vạn quản sự thật sự trả thù nàng, sẽ chỉ đơn giản như . Nàng luôn cảm thấy y còn âm mưu lớn hơn đang chờ đợi nàng.

“Sao ? Có lời y khiến nàng khó chịu ? Nàng yên tâm , y chỉ là một kẻ tiểu nhân đê tiện thích xem trò thôi. Chờ chuyện qua xem y còn cái gì.” Đồng quản sự vội vàng an ủi Diệp Hạnh. Bởi vì suy đoán của Diệp Hạnh căn cứ, nên nàng cho Đồng quản sự và Nghiêm Cốt. Nàng chỉ đường về nhà liên tục nghĩ cách xử lý đó.

Loading...