Trọng Sinh Nông Môn: Đại Tỷ Trồng Trọt Làm Giàu - Chương 133
Cập nhật lúc: 2025-09-27 07:25:53
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Diệp Hạnh mỗi một bát cho bọn họ nếm thử, mấy cô bé hầu bên cạnh sớm mùi thơm của đường đỏ làm cho sắp chảy nước dãi, lập tức đưa thìa cầm sẵn bát mà múc lên. Đá bột dính đường đỏ và lát sơn khi thìa múc lên còn lắc lư đáng yêu, nhưng khi cho miệng tan chảy ngay.
Băng phấn vốn dĩ vị, nhưng khi treo trong giếng ướp lạnh, nó trở nên đặc biệt mát lạnh, nhưng buốt đến mức khiến đau miệng như nước đá. Đường phèn vốn dĩ dính nhớp, những ngày hè nóng đến chảy thì ưa chuộng, nhưng khi kết hợp với băng phấn mát lạnh khiến cảm thấy hương vị đậm đà, khoan khoái. Từng lát sơn chua ngọt thơm ngon càng khiến ăn ngon miệng hơn, tăng thêm độ phong phú cho hương vị của cả bát băng phấn, khiến vô thức ăn hết cả bát mà vẫn còn thòm thèm.
“Thật thoải mái quá, lâu lắm mới ăn ngon miệng đến thế. Nếu mỗi ngày đều thể ăn một bát băng phấn sơn đường phèn, thì cảm giác mùa hè cũng còn khó chịu đến .” Xuân Ni vốn dĩ chán ăn vì trời nóng bức, nay băng phấn chữa lành. Ngay cả với tính cách tiết kiệm như nàng, khi ăn xong cũng với Diệp Hạnh, “Chủ quán, thể mua ba bát hôm nay mang về cho cha và ăn ? Mấy ngày nay họ làm đồng mệt lử, về nhà cũng chẳng ăn uống gì.”
“Đâu cần các ngươi trả tiền, dù ở đây còn thừa, lát nữa hai nhà các ngươi chia mang về cho nhà nếm thử .” Diệp Hạnh thấy Xuân Ni còn sẵn lòng bỏ tiền mua thì rằng băng phấn chắc chắn sẽ bán chạy.
Khi Diệp Hạnh tính toán chi phí để định giá buổi tối, nàng chợt nhớ hôm qua khi hái trái ái ngọc từ núi Ngọc Tân về, thấy ít vẫn đang phơi nắng gắt làm việc ngoài đồng. Bên bờ ruộng còn vài đứa trẻ nhỏ cùng lương thực chúng mang theo, mồ hôi hạt đậu ngừng tuôn rơi, ngay cả chiếc khăn rằn buộc ở cổ cũng thấm xuể.
Triều Đại Đức nhiều nông dân sống dựa trời. Họ những lúc nóng bức như vẫn lao động ngoài đồng, thậm chí cả những đứa trẻ vài tuổi cũng chỉ thể phơi nắng ở bên cạnh. Mà cơm canh và nước mang theo, khi trải qua thời tiết nóng bức đến thế cũng sẽ khiến họ mất khẩu vị, giống như cha của Xuân Ni. Đại Trụ ca gần đây cũng chuẩn thuê giúp nhà nàng thu hoạch mùa hè. Nàng đây ít vì chán ăn, ăn , quá mệt mỏi mà ngất xỉu ngay đồng.
Thời tiết năm nay quá bất thường, nếu đến lúc thu hoạch chính vụ, phủ Tầm Dương e rằng sẽ như một cái lồng hấp. Nàng cũng sợ nhiều ngã xuống đồng thể dậy nữa. Diệp Hạnh chỉ mở một tiệm điểm tâm nhỏ, nàng thể thực sự giúp họ điều gì thiết thực. Điều nàng thể làm là hạ giá món băng phấn giải nhiệt .
Diệp Hạnh là một cách mù quáng. Nàng định giá băng phấn nhưng cũng thể để chịu thiệt quá nhiều, nếu thì tiệm thể duy trì, cũng chẳng còn gì để ăn. Nàng vẽ vẽ giấy tính toán chi phí, phát hiện năm văn một bát là giá cả hợp lý nhất. đối với nông dân làm lụng ngoài đồng, năm văn một bát cũng là một khoản tiền nhỏ, huống hồ thể uống hàng ngày, nếu nhà đông thì càng là một khoản chi lớn.
Suy tính , Diệp Hạnh để ý đến những quả khế và xoài dùng hết. Có lẽ nàng thể làm nhiều hơn một loại băng phấn, làm thành các hương vị khác chỉ thể tăng thêm chủng loại, mà còn thể định giá theo các đối tượng khách hàng khác . Những khả năng tiêu thụ khế, xoài chắc chắn sẽ bận tâm đến giá năm văn một bát. Mặc dù băng phấn chế biến đơn giản, tinh xảo như bánh ngọt, nhưng Diệp Hạnh cũng thể thông qua một phương pháp để làm cho nó trở nên tinh tế, như thì cũng thể định giá cao để tăng lợi nhuận cho những món đặt riêng.
Đan Đan
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/trong-sinh-nong-mon-dai-ty-trong-trot-lam-giau/chuong-133.html.]
Vương thị buổi tối đắp chăn cho Diệp Đào xong, phát hiện đèn trong phòng Diệp Hạnh vẫn còn sáng, khỏi nhắc nhở: “Hạnh Nhi, giờ muộn , con hãy nghỉ ngơi sớm , việc gì sáng mai cũng thể làm.”
“Con , con sẽ nghỉ ngơi ngay đây, mẫu cũng ngủ sớm ạ.” Diệp Hạnh thấy trăng ngoài treo cao, ngoài nhà vạn vật đều tĩnh lặng trừ tiếng côn trùng. Nàng vội vàng tính toán giá thấp giấy, cuối cùng định giá món băng phấn sơn đường phèn rẻ nhất là hai văn tiền một bát. Còn các loại băng phấn hương vị như nhài khế, khế xoài viên trân châu, rượu nếp viên trân châu… giá đều từ hai mươi văn đến ba mươi văn. Riêng những món đặt theo yêu cầu thì càng linh hoạt hơn, Diệp Hạnh dự định tiên sẽ dùng dưa ngọt làm thành băng phấn thạch dưa ngọt để thử nghiệm, giá là một trăm văn một chiếc.
Sáng hôm , Diệp Hạnh liền bảng giá băng phấn dán ở cửa. Cái giá chăng như khiến ít ngạc nhiên. Ai cũng , trừ món bánh nôi, màn thầu mà Diệp Hạnh bán từ sớm, thì các món điểm tâm khác hầu như giá thấp đến .
“Tiểu nương tử, giá nàng nhầm ? Hai văn tiền một bát, còn cả đường phèn lẫn sơn , e là đang đùa chúng chăng.” Một lão bá bảng giá của Diệp Hạnh hỏi. Ông vốn các món điểm tâm kiểu mới của tiệm bán khá chạy, giá cũng hề rẻ, nhiều thậm chí còn dám bước xem thử.
Diệp Hạnh những vị khách ở cửa dám , nàng bảo Đại Nữu từ nhà bếp bưng một bát băng phấn sơn đường phèn. Đường phèn bên trong nấu thành màu đen sậm, hương vị vô cùng đậm đà ngọt ngào, lát sơn cũng thái mỏng rắc lên băng phấn.
“Chư vị, đây chính là món băng phấn sơn đường phèn mới của tiệm , mỗi bát ba miếng băng phấn lớn, bên trong còn đường phèn và sơn do đặc biệt nấu, hai văn một bát, già trẻ lớn bé đều lừa gạt.” Diệp Hạnh thấy nhiều vị khách tỏ vẻ háo hức, nàng vội vàng né khỏi cửa tiệm và chỉ tay trong, “Dĩ nhiên, tiểu điếm còn nhiều loại băng phấn hương vị khác, giá cả cũng ghi rõ bảng . Việc định giá băng phấn sơn đường phèn là vì thấy các vị phụ lão hương làm việc trời nóng chẳng dễ dàng gì, cảm tạ luôn chiếu cố Diệp nương tử thực quán mà định .”
Những lời Diệp Hạnh nhận tiếng vỗ tay của . Nhiều vị khách đây dám tiệm mua điểm tâm đều mua một bát băng phấn sơn đường phèn để nếm thử. Mặc dù đây từng băng phấn là gì, nhưng nếm thử thì họ đều hiểu . Băng phấn mát lạnh sảng khoái từ miệng trôi tuột xuống cơ thể, cảm giác thanh mát khiến ngũ tạng lục phủ đang nhiệt độ cao hành hạ lập tức xoa dịu. Mỗi ăn hết một bát trong hai ba miếng đều thở phào nhẹ nhõm như giải thoát.
Và nhiều vị khách nhận băng phấn thực sự giải nhiệt, giải khát đến liền chuyển sang thử thêm nhiều hương vị khác. Băng phấn nhài khế khiến họ thơm lừng mùi hoa nhài, hương thanh khiết, càng mát lạnh như làn gió thoảng qua mặt. Băng phấn khế xoài viên trân châu kết hợp cả vị chua ngọt thanh mát của khế và vị ngọt thanh của xoài, khiến cảm thấy sự tự tại, tuyệt vời như đang ở sâu trong vườn quả.
Đến khi bước khỏi tiệm thì cảm giác nóng bức giảm nhiều. Họ khỏi giơ ngón cái lên khen ngợi Diệp Hạnh: “Tiểu nương tử tay nghề thật , mùa hè mỗi ngày ăn một bát băng phấn thì thật mỹ mãn quá, còn thấy xót tiền.”
Nhìn thấy nụ gương mặt và những lời khen chân thành, Diệp Hạnh cũng cảm thấy vui mừng. Đây chính là một trong những lý do nàng mở tiệm. Nàng thể dùng tài nấu nướng kiếm tiền cho nhà cuộc sống , cũng thể khiến những ăn đồ của nàng cảm thấy vui vẻ. Trên đời quả thực việc gì hơn thế.