Trọng Sinh Nông Môn: Đại Tỷ Trồng Trọt Làm Giàu - Chương 124
Cập nhật lúc: 2025-09-27 07:25:44
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Diệp Hạnh Thẩm Tịch và Lâm Tuyết Lan đỡ xuống từ xe ngựa, Vương thị suýt nữa thì hoảng loạn, dường như kể từ Diệp Hạnh tự tử sông đến nay nàng từng thương bệnh tật gì. Diệp Hạnh vội vàng trấn an mẫu : “Không gì to tát nương, con chỉ là lúc hái đồ cẩn thận ngã một chút, m.á.u ngừng chảy từ lâu .”
Vì là Thẩm Tịch hẹn Diệp Hạnh chơi, nên nàng đối mặt với Vương thị chút áy náy : “Là của con cùng nàng , nếu thì sẽ ngã như . Lát nữa về con sẽ bảo nha mang ít thuốc mỡ sinh cơ tiêu sẹo đến, đảm bảo để sẹo.”
“Chuyện cũng thể trách con , là tự nó cẩn thận. Ôi chao, con bé từ nhỏ hấp tấp như , bọn trẻ thôn quê chúng va vấp quen , cần quý giá đến .” Vương thị cũng Thẩm Tịch và Lâm Tuyết Lan từ đến nay đều thiết với Diệp Hạnh, chuyện các nàng cũng xảy , thấy hai đều chút áy náy liền an ủi các nàng.
Diệp Hạnh thấy mấy vây quanh chắn ở cửa hàng, khiến nhiều khách hàng ngoái đầu , liền phất tay : “Được , , vết thương nhỏ tự lo . Hôm nay mệt cả ngày , các ngươi cũng mau về nghỉ ngơi . Nương, Tiểu Đào Tử ngủ trong xe , bế con bé xuống .”
Vương thị lúc mới nhớ còn quên mất cô con gái út cùng, vội vàng chạy đến xe ngựa tìm Diệp Đào, nha của Thẩm phủ bế Diệp Đào trong lòng đợi sẵn . Thẩm Tịch và những khác thấy cản trở việc kinh doanh của cửa hàng, liền thức thời cáo từ rời .
“Chuyện , chuyện là làm thế, chẳng là chơi , làm đến nỗi chảy m.á.u khắp ?” Vương thị đợi Lâm Tuyết Lan và Thẩm Tịch cùng những khác rời hết mới lo lắng hỏi Diệp Hạnh, đợi nàng nhẹ nhàng đặt Diệp Đào lên giường mới vén quần áo của Diệp Hạnh lên xem xét vết thương.
“Con một lang thang núi thì tìm thấy quả ái ngọc, thứ đó thể dùng để làm thạch sương sáo, những ngày hè nóng bức mà một bát thạch mát lạnh sảng khoái thì còn gì bằng, hơn nữa việc chế biến cũng đơn giản hơn nhiều so với bánh ngọt. cành lá của nó bám vách núi, con leo lên hái thì cẩn thận ngã xuống. May mà Thẩm lang quân đang săn b.ắ.n ở đó, nếu con còn tự xuống núi.” Diệp Hạnh kể việc một cách đơn giản, đưa những cành lá nàng mang về cho Vương thị xem.
“Con đó, thật là cẩn thận, những chuyện như nhất định ở bên cạnh mới làm.” Vương thị bất lực chấm chấm đầu Diệp Hạnh, nàng cầm lấy cành lá xanh trong tay Diệp Hạnh, tò mò : “Quả quen, nhưng từng ăn. Thạch sương sáo con cũng từng qua, nhưng chữ ‘mát’, chắc hẳn là hợp để giải nhiệt, giải khát.”
Diệp Hạnh đưa những quả xanh còn dính cành cho Vương thị sờ: “Nương xem, đây là quả cái, sờ thấy cứng cứng, nhưng bổ bên trong là hạt đầy đặn. Cạo những hạt trắng bên trong phơi khô bớt nước, dùng chúng rửa trong nước để chiết xuất dịch nhựa, đó nước sẽ dần dần trở nên đặc sệt, cuối cùng biến thành một khối thạch sương sáo đàn hồi. Trên thạch sương sáo thêm các loại trái cây và mứt quả, cảm giác mát lạnh sảng khoái đó chính là thứ cần thiết nhất cho mùa hè. Hơn nữa, mùa đông chúng chẳng còn trữ hai gian nhà đầy băng , đến lúc đó thể dùng để ướp lạnh một lúc, ai mà cưỡng nổi!”
“Được , , con xem con bây giờ năng hăng hái như , còn tưởng con ngoài nhặt vàng về chứ. Ta thấy con còn vài vết bầm tím, hai ngày con cứ nghỉ ngơi cho , thấy món thạch sương sáo của con cũng thể làm xong trong một hai ngày , đợi con khỏe hãy suy nghĩ tiếp.” Vương thị thấy Diệp Hạnh hễ đến món ăn mới là hưng phấn, liền nàng căn bản để ý đến chuyện thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/trong-sinh-nong-mon-dai-ty-trong-trot-lam-giau/chuong-124.html.]
Vương thị ban đầu nghĩ chuyện chỉ đơn giản như , nhưng đến chiều tối khi Diệp Đào cuối cùng cũng tỉnh dậy, những lời con bé khiến nàng thể bình tĩnh .
“Con hãy cho nương một nữa xem tỷ tỷ trở về như thế nào, thật kỹ .” Vương thị vốn đang Diệp Đào luyên thuyên kể những chuyện thú vị khi chơi hôm nay, nhưng lời Diệp Đào kể về việc Diệp Hạnh Thẩm Thiệp đưa về khiến nàng khó tin, để xác nhận nàng liền bảo Diệp Đào một nữa.
“Thì, thì là, Thẩm ca ca cùng tỷ tỷ cưỡi chung một con ngựa về, ngựa chạy chậm lắm chậm lắm. Thẩm ca ca lắm, còn là đỡ tỷ tỷ xuống ngựa, mảnh vải ban đầu băng bó chỗ chảy m.á.u của tỷ tỷ còn là do Thẩm ca ca tự cắt từ quần áo của nữa.” Diệp Đào cố gắng nhớ cảnh tượng ban ngày, lắp bắp kể tất cả những gì nàng thể nghĩ cho Vương thị .
Diệp Đào thấy sắc mặt Vương thị lắm, tưởng sai lời gì: “Nương, , con sai lời gì , là thấy con và tỷ tỷ ngoan.”
“Tiểu Đào, con nương , những lời chỉ thể với nương thôi, tuyệt đối đừng với khác nữa, ?” Vương thị thấy Diệp Đào gật đầu, liền nắm lấy tay Diệp Đào móc ngoéo: “Chúng móc ngoéo, những chuyện ai phép . Nương làm cơm đây, con cứ ngoan ngoãn ở đây nhé.”
Vương thị an ủi xong Diệp Đào liền chạy bếp, nàng ngơ ngẩn bếp lò thất thần, ý định nhóm lửa. Vương thị nghĩ lời của Diệp Đào đơn giản, hẳn là phóng đại, nhưng việc Thẩm Thiệp đưa Diệp Hạnh cùng cưỡi một con ngựa về nhà quả thực quá lạ lùng. Hơn nữa Vương thị cũng tháo vết thương của Diệp Hạnh xem, quá nghiêm trọng, nhưng Thẩm Thiệp cắt áo bào của để băng bó cho Diệp Hạnh.
Không lẽ Thẩm tiểu lang quân thích Hạnh nhi ? Ý nghĩ khiến Vương thị giật , nàng lập tức ném kẹp than xuống đất lắc đầu : “Không thể nào, thể nào. Hắn là độc tử của Thẩm đại nhân, là tài tử nổi tiếng của phủ Tầm Dương, đầy hai năm nữa chừng sẽ đỗ cao, làm thể thích nha đầu nhà chứ.”
Không Vương thị tự ti, mà thực sự là cách giữa hai nhà quá lớn, mà nhan sắc của Diệp Hạnh cũng chỉ thể coi là thanh tú, thể so sánh với vẻ diễm lệ động lòng của Lâm Tuyết Lan. Nay Diệp Hạnh còn làm ăn buôn bán, cách với Thẩm Thiệp càng lớn hơn, Vương thị nào dám nghĩ đến chuyện hai xứng đôi. Huống hồ Vương thị còn cẩn thận nhớ dáng vẻ Thẩm Thiệp đến tìm Diệp Hạnh, đều bình thường, hề biểu hiện gì khác lạ.
“Chắc là Thẩm tiểu lang quân vốn dĩ là lương thiện thích làm việc , thấy Hạnh nhi ngã đáng thương nên giúp đỡ một chút, ý tứ gì khác. Cũng đúng, khi chúng còn từng quen , thể mặt giúp chúng phân gia, vẫn luôn là như , sẵn lòng giúp đỡ khác.” Vương thị một lẩm bẩm trong bếp, nàng càng càng thấy lý. Sau khi thuyết phục bản , Vương thị mới yên tâm trở , phát hiện trời tối muộn, nàng vội vàng nhóm lửa làm cơm.
Đan Đan
Mặc dù Diệp Hạnh và Vương thị đều cần thuốc mỡ, nhưng Thẩm Thiệp hôm vẫn đích mang đến, và dặn dò nhất định dùng mỗi ngày. Thẩm Thiệp cảm thấy Vương thị tiếp đón chút kỳ lạ, những để Diệp Hạnh gặp, mà còn thỉnh thoảng dùng ánh mắt đánh giá , đợi khi sắp phát hiện thì vội vàng thu về. Thẩm Thiệp sợ Vương thị phát hiện tâm tư của mà giật , nên nán lâu, đưa thuốc xong liền rời . Vương thị thấy Thẩm Thiệp đưa thuốc xong liền dứt khoát rời , nàng yên tâm, quả nhiên hôm qua là nàng nghĩ quá nhiều .