Trọng Sinh Nông Môn: Đại Tỷ Trồng Trọt Làm Giàu - Chương 111
Cập nhật lúc: 2025-09-26 10:56:53
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Tri Thư hiểu tại Thẩm Thiệp ngoài một lúc cưỡi ngựa nhanh trở về, hơn nữa bước chân vội vã, còn vẻ điềm đạm mà ngoài vẫn thường khen ngợi như ngày thường. “Lang quân, sắc mặt của khó coi đến , bệnh ?” Tri Thư đang định đuổi theo hỏi, nào ngờ Thẩm Thiệp ‘rầm’ một tiếng đóng sập cửa thư phòng, khiến y hụt hẫng.
Thẩm Thiệp sợ rằng sẽ xông lên hỏi Diệp Hạnh và Nghiêm Cố rốt cuộc đang gì mà vui vẻ đến thế, may mà y vẫn luôn lý trí nên nhanh chóng về phủ. Suốt đường , y suy nghĩ nhiều, những tình cảm vốn dĩ y vô thức lãng quên giờ đây vì họ mà tuôn trào, khiến y thể thừa nhận. Y yêu Diệp Hạnh, chỉ vì sự thông minh và kiên cường của nàng, ngay cả tính cách thù tất báo của nàng y cũng thích.
Thẩm Thiệp đóng cửa , thấy bàn chất đầy những bức thư pháp và tranh vẽ y và vẽ cho cửa tiệm của Diệp Hạnh. Sau khi tâm trạng dần bình tĩnh , trong lòng y dâng lên một ý nghĩ táo bạo. Nếu yêu, hãy dũng cảm đối mặt, rụt rè tiến lên thì chẳng giống nam nhân chút nào. Nếu nhà đồng ý, y sẽ với họ rằng y cần dùng hôn sự để giúp sự nghiệp thành công. nếu Diệp Hạnh ý với y, thì, thì chỉ cần nàng ý trung nhân, y sẽ mãi đợi nàng, đợi nàng yêu y.
Sau khi đưa quyết định, Thẩm Thiệp cảm thấy đầu óc một mảnh trong sáng, y còn những tạp niệm do dự nữa, chợt cảm thấy thể những bức thư pháp và tranh vẽ cho Diệp Hạnh . “Tri Thư, đây mài mực cho !” Thẩm Thiệp lập tức nhân lúc cảm hứng mà lớn tiếng gọi Tri Thư , y dự cảm nhất định sẽ những thứ khiến y hài lòng.
“Vâng!” Tri Thư còn kịp suy luận tại Thẩm Thiệp sắc mặt khó coi thì Thẩm Thiệp gọi mài mực. y giọng Thẩm Thiệp giống đang tức giận, trong thì thấy y khôi phục vẻ bình tĩnh, cúi đầu chuẩn chữ . Tri Thư trong lòng khâm phục, hổ là lang quân từ nhỏ chí hướng cao xa, nghiêm khắc với bản , nãy còn lòng bất an, giờ thể bình tâm tĩnh khí mà chữ.
Thẩm Thiệp vung bút nhanh, càng trong lòng y càng bình tĩnh. Mất hai ba ngày thời gian cuối cùng y cũng thành tất cả những bức thư pháp và tranh vẽ tặng Diệp Hạnh. Thẩm Thiệp đóng khung cẩn thận các bức thư pháp, vốn định trực tiếp mang đến cho Diệp Hạnh, Tri Thư dáng vẻ của Thẩm Thiệp thôi.
Đan Đan
“Có chuyện gì , lời nào thể thẳng ư?”
“Lang quân, hãy tắm rửa chải chuốt một lượt . Bằng , Diệp tiểu nương tử sẽ còn tưởng gắng gượng thể bệnh tật mà giúp nàng thư pháp, vẽ tranh đấy.”
Lời của Tri Thư vẫn còn uyển chuyển lắm. Thẩm Thiệp cúi đầu chậu nước rửa tay, thấy đôi mắt giăng đầy tia máu, hơn nữa do vẽ tranh lâu uống nước, môi y cũng chút nứt nẻ. Thôi , ngoài thế chẳng nhẽ làm nàng sợ hãi, còn như trắng tay lo lắng cho y mà mang điểm tâm đến. Thẩm Thiệp dặn Tri Thư chuẩn cho y tắm rửa y phục, y kìm nén ý nghĩ nhanh chóng gặp Diệp Hạnh, chuẩn nghỉ ngơi thật mới tìm nàng.
Mãi đến chiều ngày thứ ba, Thẩm Thiệp mới nghỉ ngơi xong, đến mức bề ngoài còn thấy vẻ mệt mỏi. Y cố ý mặc một bộ trường bào màu trắng ánh trăng, đội mũ ngọc hoa sen gặp Diệp Hạnh. Bởi vì y nhận y mặc trường bào trắng ánh trăng ở nha môn cũng Diệp Hạnh thêm mấy , nghĩ bụng nàng chắc cũng thấy y mặc như trông tinh thần hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/trong-sinh-nong-mon-dai-ty-trong-trot-lam-giau/chuong-111.html.]
“Thẩm lang quân, lâu thấy ngoài, gần đây học nghiệp quá nặng nề ?” Diệp Hạnh thấy Thẩm Thiệp liền cảm thấy mắt sáng bừng, cảm giác y hôm nay dung mạo bừng sáng, hổ là tài tử một Tầm Dương, áp lực học tập nặng nề đến mà vẫn thể giữ vẻ điềm đạm như thế.
“Cũng tạm thôi, hôm nay đến là để mang thư pháp và tranh vẽ cho nàng.” Ánh mắt kinh ngạc của Diệp Hạnh thoát khỏi tầm của Thẩm Thiệp, y thầm vui sướng, quả nhiên hôm nay mặc thế là đúng . Thấy Diệp Hạnh , y vội vàng lấy thư pháp và tranh vẽ từ tay Tri Thư đưa cho Diệp Hạnh: “Đây đều là những bức đóng khung cẩn thận, thấy hợp với phong cách của tiệm nàng, nàng mở xem thử .”
Mặc dù Diệp Hạnh tin tưởng tài năng thư pháp và hội họa của Thẩm Thiệp, nhưng khi nàng sốt ruột mở xem, vẫn khả năng của y làm cho kinh ngạc. “Thư pháp hành thảo của lang quân khí phách hùng dũng, thâm đắc phong thái của tiền nhân.” Diệp Hạnh mở một bức tranh, nàng dùng tay chạm con mèo trắng vồ bướm đó mà cảm thán: “Trước đây cứ nghĩ tranh vẽ cổ đại của chúng chủ yếu là tả ý, nào ngờ là do kiến thức nông cạn. Bức tranh quá sống động, tiểu miêu dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, còn phía khóm hải đường hoa thanh lệ nhã nhặn. Nếu treo trong tiệm, chắc chắn sẽ khiến khách nhân đây cảm thấy nhiều thú vị.”
“Trước đây phát hiện nàng khéo ăn đến , ngày nào cũng khen mà chẳng tốn tiền lời.” Thẩm Thiệp Diệp Hạnh xem một bức khen một bức, quả thực sắp khen y thành danh gia đại nho của triều Đại Đức , y thật sự ngại ngùng lắm mới mặt đỏ mà câu .
“A, gì cơ?” Diệp Hạnh loáng thoáng Thẩm Thiệp lẩm bẩm vài câu, nàng tưởng bỏ lỡ điều gì quan trọng nên hỏi .
Thẩm Thiệp ngờ lời trong lòng, vội vàng chữa lời: “Không gì, nàng khen quá lời , thư họa của còn luyện tập nhiều. Tuy nhiên, nếu nàng thích, và cũng thấy thích hợp để đặt trong tiệm là .”
Nói xong, Thẩm Thiệp đột nhiên cảm thấy còn lời nào để . Diệp Hạnh ôm cuộn thư pháp cũng cảm thấy khí đột nhiên lạnh lẽo một cách khó hiểu, nhất thời cũng nên gì cho . Tri Thư thấy hai mắt to trừng mắt nhỏ, nhưng trong lòng y rõ ràng Thẩm Thiệp bỏ bao nhiêu thời gian và công sức cho những bức thư pháp , liền chen lời: “Diệp tiểu nương tử giữ gìn và trân quý những bức thư pháp thật đó, lang quân tốn bao nhiêu thời gian và công sức để thành chúng , trong thư phòng giờ còn cả đống giấy hỏng nữa kìa.”
“Tri Thư, lui xuống!” Thẩm Thiệp ngờ Tri Thư nhảy những lời , y cảm giác tâm tư của khác vạch trần ngay lập tức, sợ Diệp Hạnh suy nghĩ nhiều liền : “Thật , thật cũng tốn bao nhiêu công sức, chỉ là tự cảm thấy nên mới vẽ thêm một ít thôi.”
Diệp Hạnh lúc mới chú ý đến quầng mắt Thẩm Thiệp vẫn còn chút thâm quầng, ngờ một ưu tú như y nghiêm túc đến thế chỉ vì trang trí cho cửa tiệm nhỏ của nàng. Cảm giác coi trọng thật sự , Diệp Hạnh chút cảm động. Suốt chặng đường qua, Thẩm Thiệp giúp nàng nhiều , thể nếu Thẩm Thiệp, dù nàng xuyên đến đây với tài nấu ăn mà khác , cũng thể thành quả như hiện tại, huống hồ Thẩm Thiệp bao giờ đòi hỏi bất kỳ hồi báo nào.
“Ta, nhất thời cũng nên gì cho . Thẩm lang quân giúp từ khi chỉ là một nha đầu thôn quê, ngoài những món điểm tâm chẳng gì thể tặng . Thẩm lang quân, nhất định sẽ trở thành một quan vì nước vì dân giống như Thẩm đại nhân. Có lẽ cần, nhưng đợi đến khi tham gia khoa cử, nhất định sẽ đến đạo quán cầu phúc cho , chúc thể đỗ Trạng nguyên, quan lộ hanh thông.” Diệp Hạnh cẩn thận đặt hết những cuộn thư pháp xuống, đó đoan trang hành lễ với Thẩm Thiệp. Trước đây nàng từng cho rằng Thẩm Thiệp vẫn chỉ là một bé mười mấy tuổi, nhưng giờ nàng cảm thấy suy nghĩ quá hẹp hòi .