Trọng Sinh Nông Môn: Đại Tỷ Trồng Trọt Làm Giàu - Chương 106

Cập nhật lúc: 2025-09-26 10:56:48
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Gia đình họ Vương bỏ trốn . Ngày thứ hai họ xuất hiện, còn tưởng việc nên nghỉ ngơi, đến ngày thứ ba, thứ tư vẫn thấy , thế là ai nấy đều chuyện. Nhìn thấy bọn họ bỏ cửa tiệm mới chỉ bắt đầu sửa sang, bên trong nào búa nào kìm vứt ngổn ngang, những khách quen của Diệp Hạnh ở phủ thành lắc đầu : “Đây là làm ăn kiểu gì chứ, tiệm mới chỉ khởi công mà chẳng thèm chào hỏi một tiếng bỏ chạy, tính đây.”

Diệp Hạnh thấu hiểu rằng lúc nàng gì là nhất, bởi nàng chẳng những bản hé răng nửa lời, chỉ lặng lẽ ở phủ thành thuê tiếp tục công việc, mà còn dặn Đại Nữu và những khác cũng đừng ngoài lắm lời, cứ tiếp tục bán điểm tâm của . Diệp Hạnh khác giúp nàng, khơi dậy sự lên án của dân chúng đối với sự vô trách nhiệm của gia đình họ Vương.

Đầu tiên, nàng đến quán mì truy cứu tiền còn , khiến ông chủ quán mì ngày nào cũng nấu mì bên đường với khách qua : “Diệp tiểu nương tử thật đúng là nhân hậu, cái ông , đường của nàng đúng là đủ tài tình, bỏ gánh là bỏ gánh thật. Thật sự mà , nếu ai ngày nào cũng cho tùy ý gọi món ăn, gì cũng làm xong việc.”

“Ê, chừng bọn họ chính là chịu nổi món ăn của ngươi làm nên mới bỏ chạy đó.” Có ăn mì hùa theo , những khác cũng ầm lên, ai nấy đều quán mì mùi vị thật sự chẳng , nếu giá cả chăng thì làm gì nhiều khách đến .

“Đi , Diệp tiểu nương tử và ép bọn họ đến, là bọn họ tự nguyện đến đây ăn mì chỗ . Khi Diệp tiểu nương tử thấy bọn họ ăn ngon miệng mới chịu móc tiền chỗ , nếu bọn họ thấy khó ăn . Hơn nữa, đồ ăn ở Đồng Gia Ngõa Xá thể nào khó ăn , hai ngày nào cũng mặt ủ mày chau giờ cũng bỏ chạy?” Ông chủ quán mì ghét nhất việc khác đồ ăn của làm ngon, lập tức lấy chuyện Trương thị và Đại Nha bỏ trốn làm ví dụ.

Hắn , liền nhớ đến gần đây tiểu nhị của Đồng Gia Ngõa Xá lén lút than phiền với khác rằng Trương thị và Đại Nha ỷ việc là cữu phụ cữu mẫu và đường tỷ của Diệp Hạnh mà ngày nào làm việc cũng miễn cưỡng, kết hợp với việc mỗi ngày đường thấy bọn họ đều chẳng lấy một nụ , thế là lập tức tin tưởng đến chín phần những lời đó. So sánh với Diệp Hạnh cùng những khác mỗi ngày vẫn tươi bán điểm tâm, bọn họ đều cho rằng chính là do gia đình họ Vương chịu khổ nên mới bỏ trốn.

Lúc đúng lúc nhắc đến chuyện ở cửa tiệm: “Hồi Diệp tiểu nương tử mới mở tiệm chỉ nhà ngoại nàng bận rộn, chẳng thấy nhà ngoại tổ nàng đến giúp đỡ, cứ khăng khăng đến khi quán ăn của Diệp nương tử làm công, danh tiếng bọn họ mới đến cửa nhận .”

Người khác phối hợp tiết lộ: “Hừ, là ngươi . Nghe Diệp tiểu nương tử và nhà ngoại tổ nàng hơn mười năm qua , ngay cả việc phân gia lớn như cũng chẳng ai chống lưng cho nàng. Kết quả ngươi đoán xem hai thôn cách bao xa? Chỉ năm dặm đường!”

Lòng bàn tay mở rộng năm ngón tay của rõ ràng khiến thấy rõ gia đình họ Vương đối với Diệp Hạnh vô tình đến mức nào, nhất thời quán mì một trận xôn xao. Có nhớ bộ dáng lạnh lùng của Vương thị khi gia đình họ Vương mới đến tiệm, giờ xem tất cả đều nguyên do. Còn việc gia đình họ Vương đó ở cửa tiệm là giúp đỡ, thực chất chỉ là lảng vảng ăn càng truyền rộng rãi, thậm chí sắp biến thành chuyện gia đình họ Vương trộm tiền .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/trong-sinh-nong-mon-dai-ty-trong-trot-lam-giau/chuong-106.html.]

Buổi chiều Diệp Hạnh ở cửa Đồng Gia Ngõa Xá bán điểm tâm vẫn thể thấy khách mắng chửi gia đình họ Vương, vài vị khách còn bụng an ủi nàng: “Loại thích chỉ thể hưởng phúc thể cùng hoạn nạn , còn nữa thì thôi, chỉ là nếu tiệm của ngươi sửa sang xong thì đừng vì lời tiếng mà để bọn họ cửa ăn nữa!”

Diệp Hạnh xong lời suýt nữa nên bày vẻ mặt gì, nhưng nàng miệng chỉ thể im lặng, gật đầu với vị khách đang an ủi , dáng vẻ đó trong mắt ngoài là bằng chứng cho sự tủi của nàng. Thực , Diệp Hạnh trong lòng đang nghĩ, dư luận xoay chuyển nhanh đến , e rằng ngoài sự giúp đỡ của ông chủ quán mì và Đồng quản sự, trong đó còn thể cả thủ bút của Thẩm Thiệp, nếu chuyện cũ của nhà nàng.

Bởi , khi Thẩm Thiệp đến đây mua điểm tâm, Diệp Hạnh cố ý đưa thêm cho một phần. Thẩm Thiệp cân nhắc trọng lượng điểm tâm trong tay, cảm thấy rõ ràng gì đó đúng. Hắn thấy Diệp Hạnh gật đầu với liền nàng đang cảm ơn . Tăng Sở một bên so sánh sự khác biệt về lượng điểm tâm trong tay và Thẩm Thiệp, thấy hai , bất mãn : “Diệp tiểu nương tử bây giờ cũng nông cạn đến thế, chỉ vì là tài tử mà nàng cho thêm một phần, thích ăn đồ ngọt.”

“Tăng lang quân hiểu lầm , làm là để cảm ơn Thẩm lang quân giúp ngoài kể chuyện cũ của nhà , vả cách dùng việc sửa sang để đuổi gia đình họ Vương cũng là do đề xuất, chỉ là tặng một phần điểm tâm thôi mà.”

Đan Đan

Ai ngờ Tăng Sở xong chẳng những hiểu mà còn kích động : “Ta cũng giúp ! Lâm Tuyết Lan khi đó cứ nhất quyết đòi tìm gia đinh nhà đến cái quán mì chuyện nhà ngươi, nếu thì dựa làm nhanh đến ! Gia đinh mà phái còn đồ ăn ở quán mì đó đúng là khó nuốt, khó cho ngươi dùng mưu mẹo hiểm độc như khiến cữu cữu ngươi nỗi khổ nên lời.”

Diệp Hạnh lúc mới hóa Tăng Sở và Lâm Tuyết Lan đều giúp nàng, trong lòng nàng vô cùng cảm động, bởi cũng vội vàng nhét thêm một phần cho Tăng Sở. Tăng Sở chẳng những nhận phần mà Diệp Hạnh tặng thêm, còn giật lấy phần trong tay Thẩm Thiệp. May mà Thẩm Thiệp phản ứng nhanh, nghiêng một cái suýt chút nữa khiến Tăng Sở lảo đảo.

Tăng Sở định , thầm nghĩ may mà té ngã mặt giữa chốn đông , nếu Lâm Tuyết Lan dịp nhạo . Hắn vững giả vờ như chuyện gì xảy , đến bên cạnh Thẩm Thiệp khẽ : “Ngươi làm gì mà keo kiệt thế, ngươi thích đồ ngọt, đưa cho thì chứ. Tiệm của Diệp Hạnh mở thì điểm tâm của nàng càng khó mua, trong nhà chị em nhiều lắm, phần của ngươi đưa cho , còn thể mang đến cho Lâm Tuyết Lan đó, chuyện cũng công của nàng .”

“Bên Tuyết Lan ăn thì tối sẽ đặc biệt làm một phần mang đến cho nàng , ngươi cần lo lắng.”

“Ai thích ăn chứ.” Thẩm Thiệp và Diệp Hạnh đồng thanh , Diệp Hạnh ngờ Thẩm Thiệp bằng lòng chuyện thích ăn đồ ngọt. Thẩm Thiệp hai má nóng, khẽ ho khan một tiếng : “Đây là Diệp Hạnh tặng , cái đạo lý nào đem quà cảm ơn của khác tặng chứ. Ngươi nếu mang một ít cho Lâm nhị cô nương, chi bằng tự xếp hàng một nữa mua mang đến, như mới khiến nàng cảm nhận thành ý của ngươi.”

Tăng Sở chỉ cho rằng Thẩm Thiệp và Diệp Hạnh quen với , thêm tay nghề của Diệp Hạnh quả thực nên khiến Thẩm Thiệp cũng mê mẩn đồ ngọt, bởi cũng nghĩ nhiều. Hắn chỉ đang cân nhắc những lời Thẩm Thiệp đó, quả thật Lâm Tuyết Lan cảm nhận thành ý của nhiều hơn, một hồi do dự vẫn đến cuối hàng để xếp hàng. Phần điểm tâm đang cầm tay, Tăng Sở liền sai tiểu tư đưa về nhà cho các tỷ tỷ , đợi mua điểm tâm mới liền lập tức lon ton mang đến Lâm phủ.

Loading...