Trọng Sinh Nông Môn: Đại Tỷ Trồng Trọt Làm Giàu - Chương 105

Cập nhật lúc: 2025-09-26 10:56:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Đến tối, khi Chú Vương ba hội họp cùng về nhà, ba Chú Vương thấy dáng vẻ của Thím Trương và Đại Nha liền kinh ngạc thốt lên: “Cái , cái , mới một ngày mà tiều tụy đến mức .”

Thím Trương cũng chẳng thèm bận tâm đến việc Đại Đầu, Nhị Đầu dơ bẩn hôi thối, nàng hiệu cho hai đứa nhanh chóng đỡ , nàng yếu ớt : “Mau, mau đỡ , nếu e là về nhà nổi. Đợi về đến nhà , sắp c.h.ế.t đói .”

Chú Vương và những khác trong lòng kinh hãi, chỉ đành dìu Thím Trương và Đại Nha lảo đảo về nhà. Về đến nhà cũng chẳng bận tâm lau mặt rửa sạch sẽ, vội vàng lên bàn ăn ngấu nghiến, Chú Vương và những khác thấy hai con Thím Trương cắm cúi ăn uống đến mức kịp một lời nào mà ngây .

Mãi cho đến khi ăn hết hai bát cơm lớn và ăn sạch các món bàn, hai mới dừng tay, Thím Trương sờ bụng lúc mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

“Việc ở Đồng Gia Ngõa Xá đó thật sự việc thường làm nổi, hai chúng hôm nay cả ngày cứ liên tục cán vỏ bánh, nếu nha đầu dẫn ngoài làm việc, và Đại Nha e là ngay cả cơm nguội canh lạnh cũng mà ăn.”

Lúc Thím Trương chuyện, Đại Nha cứ liên tục gật đầu, đợi nàng xong, Đại Nha lập tức mở miệng lóc: “Ta lớn đến chừng còn từng làm việc gì mệt đến thế, quả thực còn mệt hơn cả làm ruộng. Ngày mai đó nữa , nếu nữa thì tay sẽ phế mất!”

Lời của Đại Nha cũng khiến Đại Đầu, Nhị Đầu trong lòng lay động, bọn còn làm việc nhiều hơn Đại Nha mấy ngày liền, sớm cảm thấy mệt mỏi rã rời. Tuy bọn ngày nào cũng thể ăn no bụng, nhưng cơm canh đó chẳng ngon lành gì mấy, ngày nào cũng ăn cảm thấy trong miệng nhạt nhẽo đến mức chán chết.

“Ta cũng nữa, cả ngày cứ ở trong cái cửa tiệm dơ dáy bẩn thỉu mà gõ gõ đập đập, khác gì bọn bến tàu vác bao . Ngày nào cũng ăn cơm ở quán mì dở tệ đó, thật sự chịu nổi nữa!” Nhị Đầu Chú Vương tức giận .

“Hồ đồ! Mới làm mấy ngày mà từng đứa các ngươi kêu trời trách đất đòi về, như là để trong phủ thành xem trò ?” Dương thị đập bàn giận dữ , “Các nàng làm các ngươi làm , nghĩ đến khi cửa tiệm sửa sang xong thì những ngày tháng của các ngươi sẽ đến. Cửa tiệm mở rộng , sân cũng lớn hơn, đến lúc đó các ngươi cũng thể thỉnh thoảng đến ở vài ngày, cứ thế thì cửa tiệm là của ai còn chừng!”

“Nói thì dễ , đó sửa sang cửa tiệm mệt, kết quả bây giờ ngày nào cũng mệt như chó. Dù cũng chẳng làm việc, ngày nào cũng ở nhà chỉ cần há miệng là gì cũng .” Nhị Đầu lầm bầm vẻ phục, thực sự cảm thấy đau nhức chỗ nào cũng đau, cũng chẳng bận tâm Dương thị thấy sẽ nghĩ gì nữa.

bất kể Đại Nha và Nhị Đầu nghĩ gì, cuối cùng uy nghiêm của Dương thị, ngày hôm bọn vẫn ép buộc phủ thành làm việc. Dáng vẻ ủ rũ khiến dân phủ thành thấy đều cảm thấy kỳ lạ: “Sao các đường ca đường tỷ nhà Diệp tiểu nương tử yếu ớt như , mới làm mấy ngày mà mặt xụ .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/trong-sinh-nong-mon-dai-ty-trong-trot-lam-giau/chuong-105.html.]

chứ , Diệp tiểu nương tử còn cố ý để tiền ở quán mì cho bọn tùy ý ăn, còn thì cùng ăn với bọn làm thuê của Đồng Gia Ngõa Xá. Ta thấy dáng vẻ của bọn thế thì bao lâu nữa sẽ bỏ chạy, uổng công đây bọn còn mặt dày khắp nơi là đến giúp Diệp tiểu nương tử.”

Diệp Hạnh thấy dư luận của bách tính phủ thành dần đổi, thế là nàng quyết định giáng cho bọn một đòn cuối cùng.

“Chuyện ! Loại điểm tâm còn thể mang bán cho khách nhân ở đây của , các ngươi cần danh tiếng còn cần đó!” Quản sự Đồng cầm một đĩa hoa tô làm xong đập mạnh xuống mặt Thím Trương, dọa cho Thím Trương run rẩy.

“Cái , điểm tâm vỡ một chút cũng là chuyện bình thường mà, chỉ cần hương vị ngon , nếu nhiều khách nhân đến cửa tiệm của cháu gái mà mua điểm tâm chứ.” Thím Trương cố gắng nặn nụ , đây là ngày thứ ba nàng làm việc , nàng mỗi ngày ăn đủ no mệt, làm vỡ vỏ bánh giòn là chuyện bình thường thôi.

“Phủ thành bao nhiêu tiệm điểm tâm, nhà nào mà bánh hoa đào ngon chứ, nếu ngay cả hình dáng đơn giản nhất cũng làm mắt thì còn bán giá nào, cho cũng chẳng thèm!” Quản sự Đồng hung hăng , “Ta cho ngươi , ngươi mà làm vỡ thêm một cái hoa tô nữa, bữa trưa của ngươi cũng đừng hòng ăn. Với , những thứ đều là Đồng Gia Ngõa Xá của bỏ tiền mua, vỡ một cái ngươi đền cho mười lăm văn tiền.”

Thím Trương xong liền sốt ruột, những cơm ăn mà còn trừ tiền, hóa nàng mỗi ngày làm việc đến sống dở c.h.ế.t dở còn bỏ tiền túi . Đợi Quản sự Đồng , Thím Trương liền kéo tay Diệp Hạnh : “Hạnh Nhi, thím thật sự chịu nổi nữa . Ngươi xem bọn họ cho chúng ăn cái thứ gì, đói như đương nhiên sẽ làm vỡ vỏ bánh giòn. Các nàng làm quen thì , nhưng và tỷ tỷ của ngươi thì chịu nổi , ngươi hãy cho chúng về , nếu còn trừ tiền nữa!”

Đan Đan

“Thím, sẽ đến giúp ? Nếu thì việc của chúng sẽ nhiều hơn nữa, thím, đừng mà…” Diệp Hạnh giả vờ nắm c.h.ặ.t t.a.y Thím Trương cho nàng rời , Thím Trương sợ Quản sự Đồng đến cho phép rời, thế là dùng hết sức bình sinh đẩy Diệp Hạnh , mang theo Đại Nha như thể phía quỷ dữ đang đuổi theo mà bỏ chạy.

Các nàng , Đại Nữu và Xuân Ni, Xuân Nha nhịn ôm bụng phá lên, “Ha ha ha ha ha, ngươi xem dáng vẻ của các nàng kìa, sợ hãi như gặp thứ gì. Ta thấy các nàng e là dám đến Đồng Gia Ngõa Xá nữa, thấy Quản sự Đồng cũng đường vòng. Bây giờ chỉ còn ba ở cửa tiệm thôi, đợi bọn hết thì chúng thể làm ăn bình thường .”

Quả nhiên ngoài dự đoán, tối hôm đó, ba Chú Vương Thím Trương và Đại Nha bỏ trốn khỏi Đồng Gia Ngõa Xá và sẽ bao giờ đến nữa, bọn cũng bùng nổ. Nhị Đầu là đầu tiên nổi giận: “Sớm , cứ bắt . Bây giờ thì , nương và nữa, còn làm việc uổng công mấy ngày trời!”

, nương và một lời mà bỏ trốn chắc chắn đắc tội với Quản sự Đồng , các nàng chắc chắn thể nữa, chúng còn tiếp tục làm gì?” Đại Đầu cũng khuyên, mỗi ngày làm việc mặt ủ mày ê còn một bàn tán sớm chịu nổi .

Dương thị thấy Chú Vương một bên hút t.h.u.ố.c lá cúi đầu gì liền cũng ý đó, một bên khác mấy đứa nhỏ còn đang làm việc ở phủ thành mệt chịu nổi, cuối cùng nàng cũng thở dài một tiếng : “Thôi , các ngươi đều đừng làm nữa, thấy các ngươi cũng thể đến cửa tiệm mới của nàng mà chia một chén canh . Sớm các ngươi chịu nổi khổ như thì hà cớ gì lúc đầu làm quần áo mới mua thịt gửi , bây giờ đều lãng phí hết .”

Thím Trương và Chú Vương đều nghĩ đến những thứ gửi đó, trong lòng khỏi một trận nhói đau, nhưng nghĩ đến bọn cũng ăn ít điểm tâm ở cửa tiệm liền giảm bớt một chút khó chịu. Bọn tự an ủi trong lòng: “Thôi , dù cũng hưởng thụ mấy ngày ở phủ thành , cứ ở nhà nghỉ ngơi cho .”

Loading...