Chương Hạo và Ninh Hạ biến mất hai ngày.
Tranh thủ hai ngày , kiểm kê tài sản gia đình và công ty, chút đau đầu.
Quan hệ kinh tế giữa hai nhà quá mật thiết.
lúc chuẩn bảo trợ lý Bạch thông báo cho cố vấn pháp luật của công ty đến gặp , Chương Hạo về nhà và còn đưa Ninh Hạ về theo.
Lúc Thiên Thiên đang thảm chơi đồ chơi, thấy Chương Hạo liền chạy đến, nhưng khi thấy tay Chương Hạo và Ninh Hạ đan chặt thì con bé sững , yên tại chỗ.
Tôi bóng lưng nhỏ bé của con, đột nhiên thấy sống mũi cay.
"Dì Trần, đưa cô Ninh lên lầu." Tuy Chương Hạo gọi làm, nhưng ánh mắt luôn dán : "Cô Ninh là khách của , tôn trọng, đãi ngộ theo lễ chủ nhà."
Trước khi lên lầu, Ninh Hạ ngọt với : "Xin Tổng giám đốc Nhan, vẫn làm phiền chị ."
Tôi lạnh lùng cô lên lầu, đầu Chương Hạo: "Anh quyết định ?"
Chương Hạo từng bước đến mặt , mỗi bước đều thể hiện sự dứt khoát.
"Hai mươi năm qua, tất cả việc của đều do cô, bố cô và cả bố sắp xếp. Tôi mệt mỏi , Nhan Thư, cũng cuộc sống của riêng ."
Tôi , lâu , mới gật đầu.
Sau đó, nhanh chóng thu dọn tất cả đồ đạc, đưa lên xe, ôm Thiên Thiên rời .
Thiên Thiên cứ gọi bố, nhưng Chương Hạo đầu lên lầu.
Tôi thông báo cho trợ lý Bạch: "Ngày mai bảo luật sư đến văn phòng ."
Bố thấy mang theo túi lớn túi nhỏ về, Thiên Thiên trong lòng mệt đến ngủ gục, kinh hãi thất sắc.
"Đã xảy chuyện gì ?"
"Bố , Chương Hạo theo đuổi tự do, con thành cho ." Tôi bảo làm đưa Thiên Thiên lên lầu, bắt đầu dặn dò hai lớn:
"Sắp tới, hai nhà thể sẽ gây ít sóng gió. Con hy vọng bố đừng mặt, để con tự xử lý."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tra-xanh-cap-thap/chuong-4.html.]
Nghe , mắt lập tức đỏ hoe.
Bố im lặng lâu, mới với : "Bất kể con làm gì, bố đều ủng hộ con."
Ngày hôm , luật sư đến văn phòng , đang định bàn bạc chuyện chia tài sản, trợ lý Bạch mặt lạnh bước .
"Tổng giám đốc Nhan, Ninh Hạ đến, còn dẫn theo một ."
Luật sư chút bất ngờ, với ông : "Xin , ông chờ một lát, gặp ở phòng khách."
Tôi bảo trợ lý Bạch đưa phòng khách và giải tán các nhân viên xung quanh đó, tránh để chuyện riêng trong nhà lộ ngoài.
Một lúc , Ninh Hạ bước , phía còn một cô gái. Tôi cô , hồ sơ cho thấy tên là Chu Ưng Ưng, là bạn của Ninh Hạ.
Lúc Ninh Hạ trông kiêu căng, vẻ chật vật khi đuổi khỏi nhà.
Cô cũng còn cung kính với , mở miệng là gọi thẳng tên .
"Nhan Thư, cô đúng như cái tên của , nhất định thua. Cô tưởng cô là Tổng giám đốc công ty niêm yết, gia cảnh giàu , điều kiện cá nhân xuất sắc, thì thể hô mưa gọi gió, làm gì thì làm ?"
"Cô quên , thứ đàn ông cần nhất là thờ một Vương Mẫu Nương Nương năng ở nhà, thứ cần là sự dịu dàng, chu đáo, lời của phụ nữ, là sự chinh phục và cảm giác thành tựu của một đàn ông."
Tôi Ninh Hạ luyên thuyên một hồi, chút kiên nhẫn: "Hôm nay cô đến đây chỉ để với những điều ? Cô , trung bình mỗi giờ thể kiếm 50 vạn."
Sắc mặt Ninh Hạ đổi.
Dường như cô bạn phía cô thể tiếp : "Cô tiền thì ? Nhà họ Chương cũng tiền, hề kém cô."
Hình như lời của cô nhắc nhở Ninh Hạ, khiến cô nhớ lâu cũng sẽ trở thành phu nhân hào môn, vì thế cô ưỡn n.g.ự.c lên.
"Được , nhiều với cô nữa. Tôi dù ly hôn, cô cũng lột da Hạo."