Buổi tối hôm đó, Nghiêm Thư Kỳ co ro trong căn phòng trọ cấp bốn, tay run run lật tấm danh nhận ban chiều.
Lăng Tư Triệt - Tổng giám đốc Tập đoàn Lăng Thị
Bên in hotline “liên hệ khẩn cấp.”
Cô cắn móng tay. Lỡ … vô tình đắc tội đại ca xã hội đen đội lốt tổng tài?
Đang miên man tưởng tượng cảnh kéo “chôn sống,” điện thoại cô réo inh ỏi. Màn hình hiện một dãy lạ.
“…Alo?”
Đầu dây bên vang lên giọng nữ chuyên nghiệp nhưng lạnh lẽo như tủ đông:
“Xin chào cô Nghiêm Thư Kỳ. Tôi là Thẩm thư ký của ngài Lăng. Hiện ngài đang cần gặp cô để bàn chuyện… chịu trách nhiệm.”
“…Chịu trách nhiệm… gì cơ?”
“Chịu trách nhiệm về việc cô … cứu mạng ngài.”
“…Tôi chỉ kéo khỏi cống thôi mà…”
“Cô vui lòng chuẩn chứng minh nhân dân và đến khách sạn Royal Suite, phòng Tổng thống tầng 36. Ngài Lăng đang chờ.”
Khách sạn Royal Suite? Phòng Tổng thống?
Cô toát mồ hôi. Chết , như hợp đồng bán thận chứ cảm ơn cứu mạng…
Nửa tiếng , Nghiêm Thư Kỳ run rẩy bước khỏi thang máy kính sang trọng. Cửa phòng Tổng thống bật mở, để lộ căn phòng rộng gần bằng… cả dãy trọ cô đang ở.
Ở giữa phòng, Lăng Tư Triệt đang nghiêm chỉnh sofa, mặc áo sơ mi trắng, cổ tay đeo đồng hồ Thụy Sĩ lấp lánh.
thứ khiến cô chú ý hơn cả… là cái gối nhỏ màu xám đang gác đùi .
“…Anh… định ngủ tiếp?”
“Phòng cách âm .” Anh đáp tỉnh bơ. “Nếu ngủ gật, ảnh hưởng khác.”
“…Anh gọi đến chỉ để… canh ngủ?”
“Không.” Lăng Tư Triệt nhấc cằm hiệu cho thư ký Thẩm đặt một xấp tài liệu lên bàn. “Đây là hợp đồng.”
“Hợp đồng…?”
“Cưới.”
“Cưới… cưới cái gì???”
“Cưới .” Anh bình thản, giọng đều như bản tin thời tiết. “Tôi đang cần một bà xã giấy tờ.”
“…Anh tỉnh ?”
“Tỉnh.”
“Anh chắc chắn đầu va cống hồi chiều?”
Lăng Tư Triệt khẽ nheo mắt: “Cô cần căng thẳng. Hợp đồng chỉ giá trị ba tháng. Sau đó, sẽ cho cô một khoản bồi thường hậu hĩnh.”
“…Tại là ?”
“Vì cô xuất hiện đúng lúc.” Anh dựa lưng, giọng khẽ khàng: “Còn vì… thấy cô đáng tin.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tong-tai-mat-lanh-vo-toi-mat-day/chuong-2-ba-xa-giay-to.html.]
“…Đáng tin?”
“Ít cô chụp ảnh tung lên mạng, đào mỏ, cũng hét toáng lên đòi bồi thường.”
Nghiêm Thư Kỳ dở dở . Cô cúi xấp giấy in đậm mấy chữ:
Hợp đồng hôn nhân tạm thời.
Điều khoản sơ thấy hài:
Mục đích: tránh ép hôn từ gia tộc.
Thời hạn: 3 tháng.
Quyền lợi: ở miễn phí penthouse, dùng xe riêng, “trợ cấp vợ hờ” 100 triệu/tháng.
Nghĩa vụ: duy trì hình ảnh “bà xã mẫu mực,” tiết lộ bí mật “ngủ gật.”
Cô run rẩy giơ tay:
“Anh… thật sự nghĩ sẽ ký?”
“Cô quyền từ chối.”
“Vậy…”
“,” thản nhiên nhấn mạnh, “nếu cô từ chối, buộc kiện cô tội… bắt cóc Tổng giám đốc bất tỉnh.”
“Cái gì???”
“Hình ảnh camera ghi rõ,” Lăng Tư Triệt hờ hững giơ iPad cho cô xem cảnh cô kéo xềnh xệch cái vỉa hè. “Dưới góc pháp luật, đây là hành vi bắt cóc bán công khai.”
“…”
Nghiêm Thư Kỳ ngất.
Hít thở ba , cô run run :
“Cho năm phút… suy nghĩ.”
“Ba phút.”
“…Hai phút thôi.”
“Cô xin năm, thành hai?”
“…Tôi rối quá đếm nổi.”
Cuối cùng, vì miếng cơm manh áo, vì khoản trợ cấp hấp dẫn, và vì sợ kiện “bắt cóc,” cô cắn răng… ký cái roẹt.
Lăng Tư Triệt nhếch môi hài lòng. Anh rút nhẫn bạc mảnh tinh xảo, nhẹ nhàng đeo lên tay cô:
“Từ bây giờ, cô là… bà xã giấy tờ của .”
“…Có thể tháo nhẫn khi ngủ ?”
“Không .” Anh nghiêm túc: “Tháo nhẫn, … mất ngủ.”
Thế quái nào mất ngủ? Rõ ràng tài ngủ gật thần sầu!
Nghiêm Thư Kỳ cạn lời.