Thấy Kiều Niên vẫn trừng mắt , Tống Mạn mặt chút biểu cảm .
- Cô Kiều, đây là chuyện nhà chúng . Không liên quan gì đến cô. Xin đừng...
Chát!
Kiều Niên giơ tay tát Tống Mạn một cái, ngắt lời cô .
Tống Mạn sững sờ.
Cô lấy tay che mặt, Kiều Niên với vẻ mặt khó tin.
Lúc , Cố Kỳ cũng sững sờ. Mắt mở to, lẩm bẩm.
- Cô Niên Niên!
Kiều Niên hờ hững rụt tay về, lạnh lùng Tống Mạn. Cô .
- Tống tiểu thư, đây là nhà , là lãnh địa của . Cô nên giới hạn của . Trong lãnh địa của , dù con cô làm gì sai cũng đánh nó. Cô chỉ thể chuyện tử tế với nó!
Kiều Niên dừng một chút, thể càng lúc càng lạnh. Cô tiếp.
- Hôm nay tát cô mặt Tiểu Thi. Tôi chỉ với cô rằng cô phép làm như trong nhà . Người ngoài mà dùng vũ lực trong nhà khác là quá vô lễ!
Tống Mạn Kiều Niên với vẻ khó tin.
Kiều Niên nghĩ gì ?
Đánh cô vì lý do .
Kiều Niên là đồ ngốc ?
Không đợi Tống Mạn xong, Kiều Niên sang Cố Kỳ. Cô nắm tay Cố Kỳ, nhẹ nhàng .
- Tiểu Thi, cô Niên dẫn cháu bôi thuốc. Đi thôi!
Cố Kỳ Kiều Niên , gật đầu. Cậu để Kiều Niên kéo .
Tống Mạn hai rời . Hơi thở của cô đều đều, suýt nữa thì ngạt thở.
Không hiểu , cô cảm thấy hai trông như hai con.
Cô dường như là một thừa thãi.
Nghĩ đến việc Tiểu Thi bỏ cùng đánh ruột , sắc mặt Tống Mạn càng lúc càng lạnh lẽo.
Sao thế ?
Mới xa vài ngày mà con bé thiết với phụ nữ khác đến . Tiểu Thi còn cãi với cô vì phụ nữ khác nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-820-phan-cong.html.]
Xem con bé sắp thoát khỏi tay cô .
Ánh mắt Tống Mạn dần dần tràn ngập sự tàn nhẫn. Cô sẽ bao giờ để Tiểu Thi thoát khỏi tay .
Sau , cô sẽ dựa con bé để hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Tống Mạn rõ nếu bây giờ cô đuổi theo, lẽ sẽ càng thêm tức giận.
Cô bình tĩnh . Sau khi Tiểu Thi trở về, cô sẽ dùng cách khác để lấy trái tim con bé.
Chỉ cần Tiểu Thi ở bên cạnh, Cố Châu nhất định sẽ cưới cô.
Đôi mắt Tống Mạn tràn ngập cảm xúc phức tạp. Cô trong phòng khách, suy nghĩ xem nên kéo Tiểu Thi như thế nào.
Kiều Niên nắm tay Cố Kỳ bước khỏi biệt thự. Ra đến ngoài, cô và thấy Tống Mạn đuổi theo.
Đôi mắt Kiều Niên thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.
Sao Tống Mạn đuổi theo cô?
Tống Mạn thật sự quan tâm đến Tiểu Thi ?
Hai ở bên hơn năm năm . Tống Mạn rõ ràng Tiểu Thi chịu khổ. Tại cô để Tiểu Thi cùng cô?
Kiều Niên hiểu Tống Mạn đang nghĩ gì. Nhìn Cố Kỳ, lòng cô đau nhói.
Cố Kỳ lẽ ngờ ruột như .
Kiều Niên xổm xuống, kéo Cố Kỳ lòng, nhẹ nhàng .
- Tiểu Kỳ, cô xin vì đến muộn!
Trong vòng tay Kiều Niên, Cố Kỳ cảm thấy như đang ngâm trong suối nước nóng. Cậu cũng cảm thấy ấm áp và dễ chịu.
Trong tưởng tượng của , vòng tay của thật ấm áp và dễ chịu.
Không chút do dự, Cố Kỳ vươn tay ôm lấy cổ Kiều Niên. Cậu áp mặt mặt cô và khẽ .
- Cô Niên Niên, cháu . Không đau chút nào!
Khi Kiều Niên những lời an ủi của Cố Kỳ, cô cảm thấy cổ họng nghẹn và nước mắt trào .
Trong lòng cô Cố Kỳ đáng lẽ là đau khổ nhất, nhưng cô hiểu tại Cố Kỳ vẫn an ủi cô.
Cô ôm chặt Cố Kỳ, nhớ cảnh Cố Kỳ xổm một trong góc. Lúc đó, Cố Kỳ trông vô cùng đáng thương.
Cô nhớ lúc Cố Kỳ bệnh, cũng nhớ .
Cố Kỳ cuối cùng cũng tìm , nhưng cuối cùng...
Lúc , Kiều Niên hy vọng Tống Mạn là của bọn trẻ, bởi vì Tống Mạn xứng làm của bọn trẻ.