Cố Châu lắc đầu. Đột nhiên, một ý tưởng lóe lên trong đầu. Anh lấy điện thoại và gọi cho Trần Thanh.
- Nhị thiếu gia?
- Trần Thanh, ảnh chụp đây của Trường Phong ?
Nghe lời của Cố Châu, Trần Thanh lập tức dậy.
Chẳng lẽ Trường Phong xuất hiện nữa ?
Vậy tức là Đại thiếu gia trở về ?
- Chẳng lẽ Đại thiếu gia và Trường Phong trở về ? - Trần Thanh nhịn hỏi.
- Tôi hỏi đấy! - Cố Châu bắt đầu mất kiên nhẫn.
Vẻ mặt của Trần Thanh trở nên nghiêm túc. Anh cau mày .
- Tôi ảnh của Trường Phong. Trước đây thích chụp ảnh.
Kiều Niên vẫn luôn ở bên cạnh Cố Châu, cho nên thể giọng của Trần Thanh qua điện thoại.
Hô hấp của Kiều Niên dồn dập, tim như nhảy lên tận cổ họng.
Cố Châu nhận thấy sự đổi trong ánh mắt của Kiều Niên. Anh cô và hỏi.
- Em phát hiện điều gì?
- Đại sư thật sự thích chụp ảnh. Cho nên em mới lén chụp ảnh như ! - Kiều Niên trầm ngâm .
Cố Châu khẽ nhíu mày, tiếp tục.
- Anh nhớ Trường Phong hen suyễn!
Kiều Niên gật đầu.
- Trước đây, đến nhà ông nội chữa bệnh. Sau còn học y với ông nội nữa!
Kiều Niên càng ngày càng cảm thấy Đại sư và Trường Phong mà Cố Châu đến chính là cùng một .
Hơn nữa, cô quả thực nghi ngờ Đại sư là nhà họ Cố, nhưng cô bao giờ tìm thấy !
Giờ nghĩ , Đại sư hẳn ba mươi tuổi .
Cô mười lăm năm gặp Đại sư .
Kiều Niên Cố Châu với vẻ mặt phấn khích, hỏi.
- Vậy bây giờ Đại sư ở ?
Trước đây, khi cô còn ở nhà ông nội, Đại sư cưng chiều cô nhất!
Mỗi Đại sư về nhà đón năm mới, đều mang cho cô quần áo mới và đồ ăn ngon.
Đã lâu cô gặp Đại sư , cô nhớ .
- Anh cũng đang tìm ! - Cố Châu bình tĩnh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-787-boi-roi.html.]
Nghe thấy lời Cố Châu, Kiều Niên sững sờ.
- Anh mất tích , trai cũng . Anh đang tìm hai họ! - Ánh mắt Cố Châu tối sầm .
Kiều Niên khẽ nhíu mày. Cô chợt nhớ đến hình ảnh Cố Châu xuất hiện ở MY. Cô hỏi.
- Lúc đó tìm trai ?
Cố Châu cảm thấy bây giờ còn gì để giấu nữa, thành thật .
- Phải!
- Vậy tìm thấy gì ?
- Anh chỉ tìm thấy video . Hình như họ ở đó một năm . Giờ chắc nữa!
Khi Kiều Niên thấy lời Cố Châu, cô cúi đầu, khỏi thở dài.
- Họ biến mất khi nào? - Kiều Niên hỏi.
- Năm năm !
Kiều Niên mím chặt môi. Cô nhận thư của Đại sư bốn năm .
Điều cô chắc chắn bây giờ là Đại sư vẫn còn sống khỏe mạnh. Còn tại xuất hiện, cô .
Thấy Kiều Niên đang trầm tư, Cố Châu kéo cô lòng, cúi đầu cô.
- Niên Nhi, em thể gả cho mà. Tại em gả cho ?
Cơ thể Kiều Niên áp sát Cố Châu. Cô cảm thấy khó chịu, lùi một chút, nhưng ngờ Cố Châu ép chặt đến mức cô thể vững.
Ánh mắt Cố Châu trở nên hỗn loạn.
Anh vẫn nhớ lúc đèn trong biệt thự nhỏ núi tắt dần. Nỗi sợ hãi của Kiều Niên đối với vẫn còn rõ ràng.
Người thể phản ứng như chắc chắn từng tổn thương.
Rất thể Kiều Niên từng tổn thương.
Cố Châu nhớ vẻ mặt của Kiều Niên khi cô nhắc đến Trường Phong. Cổ họng khẽ động. Chẳng lẽ Kiều Niên từng Trường Phong cứu khi chịu oan ức?
Cố Châu thật sự trí tưởng tượng của bay bổng, nhưng lý trí dường như lời. Anh nhíu mày, phát âm rõ ràng từng chữ.
- Niên Nhi, em gả cho là vì ?
Giọng Cố Châu trầm khàn, mang theo chút dò xét và dịu dàng.
Kiều Niên thẳng mắt Cố Châu, đang định từ chối thì Cố Châu .
- Anh sự thật.
Sự thật ư?
Cố Châu đối với cô chân thành!
Hơi thở Kiều Niên dồn dập, cô thở phào nhẹ nhõm. Xem chuyện thể giấu giếm thêm nữa.