Ban đầu, bà Cố cảm thấy Kiều Niên còn duyên phận với gia đình nữa. Tuy nhiên, khi Kiều Niên , một thoáng ngạc nhiên hiện lên trong mắt bà.
Bà Cố vội vàng với vẻ mặt nghiêm túc.
- Bà đương nhiên là thật! Chuyện làm bà thể dối cháu ? Tiểu Kỳ với bà như !
Lòng Kiều Niên rối bời.
Tuy vui khi Cố Kỳ như , nhưng giờ cô làm gì.
Lúc đó, Cố Kỳ vì bé vẫn tìm ruột.
Cô nhớ lúc Cố Kỳ bệnh, câu bé cứ gọi cô là Mẹ.
Trong lòng cô Cố Kỳ khao khát tìm .
Cô vẫn còn nhớ giọng của Cố Kỳ. Nó nhẹ nhàng như một miếng bánh mì ngọt.
Trong khoảnh khắc, cô cảm thấy Cố Kỳ đang gọi .
Thì Cố Kỳ thật sự cô làm của bé.
Bà Cố nhận thấy vẻ mặt mâu thuẫn của Kiều Niên, liền chân thành .
- Niên Niên, đừng ép buộc. Nếu cháu bằng lòng chấp nhận Tiểu Kỳ thì . Nếu cháu chấp nhận Tiểu Kỳ thì cũng chẳng cả. Bà sẽ rõ với thằng bé.
Khi Kiều Niên thấy lời của bà Cố, cô vội vàng lắc đầu.
- Bà ơi, cần ...
Ánh mắt bà Cố thoáng hiện vẻ ngạc nhiên. Bà Kiều Niên với vẻ mặt khó hiểu.
- Bà ơi, thật cháu bằng lòng làm của Tiểu Kỳ! - Kiều Niên kiên quyết .
Nói xong, Kiều Niên thở phào nhẹ nhõm. Thật , cô cũng tại như . Cô chỉ thật sự làm của Cố Kỳ và Tiểu Thi.
Trước khi gặp Cố Kỳ và Tiểu Thi, cô luôn nghĩ thể chấp nhận những đứa trẻ khác.
Sau khi các con mất , cô khó mà chấp nhận thêm bất kỳ đứa con nào nữa.
Mỗi khi thấy những đứa trẻ khác, cô nghĩ đến hai đứa con mất từ lâu. Trong lòng cô chỉ còn nỗi buồn.
Tuy nhiên, Cố Kỳ và Tiểu Thi mang đến cho cô một cảm giác khác.
Chúng khiến cô nhớ đến những đứa con của , và cô khỏi nghĩ chúng như con ruột.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-777-chau-muon-lam-me-cua-thang-be.html.]
Vừa , khi bà Cố Tiểu Kỳ sẵn lòng để cô làm , cô vui mừng. Cảm giác như cô con vẫn còn sống.
Cảm giác thật kỳ lạ.
Bà Cố Kiều Niên với ánh mắt trìu mến, mỉm dịu dàng, nhưng trong mắt vẫn hiện lên một tia buồn bã.
Mặc dù cái kết vẻ hảo, nhưng Niên Niên vẫn chịu đựng.
Bà Cố là coi trọng truyền thống. Vì Kiều Niên đồng ý nhận Cố Kỳ, nên họ nên tổ chức một buổi lễ.
Bà trầm ngâm một lát hỏi.
- Niên Niên, cháu nghĩ khi nào chúng thể tổ chức buổi lễ?
Kiều Niên bà Cố , cô khẽ lắc đầu.
- Chuyện cần vội. Tiểu Kỳ đồng ý, cháu đích hỏi thằng bé. Nghi lễ quan trọng!
Nghe cô , bà Cố gật đầu đồng ý.
- Được, chúng sẽ làm theo lời cháu!
Thấy Kiều Niên vẫn còn vẻ mặt lo lắng, hình ảnh Cố Châu hiện lên trong đầu bà Cố. Bà lo lắng hỏi.
- Cháu còn bận tâm chuyện A Châu giấu cháu ?
- Không ạ!
- A Châu đối xử tệ với cháu ?
Kiều Niên khỏi mỉm .
- Bà nội, bà đừng lo. Anh đối xử với cháu .
- Vậy cháu nghĩ gì ? - Bà Cố nhịn hỏi.
Ánh mắt Kiều Niên rơi mặt bà Cố. Cô phái đón ruột của Cố Kỳ . Chỉ là khi ruột của Cố Kỳ trở về thì chuyện đổi .
Tuy nhiên, cô thể thẳng với bà Cố chuyện . Vì , cô mỉm .
- Bà ơi, cháu chỉ đang nghĩ đến công việc thôi.
Bà Cố thở phào nhẹ nhõm. Bà cứ tưởng Kiều Niên vẫn còn chút bất mãn với Cố Châu. Giờ Kiều Niên , bà mỉm .
- Cháu đừng quá mệt mỏi. Công việc của cháu còn dài dài. Nghỉ ngơi thêm !