Cô nghĩ đến đôi tay . Tay cô đầy vết chai, khác với tay cô Niên Niên.
Cô vẫn nhớ chị Linh Linh từng mặc một chiếc váy . Rồi cô chạm chiếc váy. Tay cô quá thô ráp, khiến váy của chị Linh Linh rách tơi tả. Lúc đó, cô cảm thấy vô cùng áy náy.
Lúc đó, chị Linh Linh hề giận cô, mà ngược còn đang an ủi cô.
Thấy Tiểu Thi trong xe xuống, Kiều Niên nghĩ cô bé đang ngại ngùng. Cô mỉm an ủi.
- Xuống xe . Như , cháu sẽ gặp bố sớm hơn!
- Vâng! - Tiểu Thi đáp, đặt tay lòng bàn tay cô Niên Niên.
Kiều Niên nắm tay Tiểu Thi. Sau khi Tiểu Thi xuống xe, cô nhẹ nhàng đóng cửa về phía cửa nhà họ Cố.
Tiểu Thi thấy cửa, khỏi há hốc mồm kinh ngạc. Cô cố gắng tỏ bình tĩnh.
Cánh cửa thật lớn. Nó còn lớn hơn cả cánh cửa trường học gần nhà họ nữa.
Lúc , Tiểu Thi như một đứa trẻ, tràn ngập sự tò mò với thứ xung quanh.
Nơi đến mức khiến cô cảm thấy như bước một câu chuyện cổ tích.
Cô thể tin tất cả những điều là thật.
Cô bao giờ dám mơ một giấc mơ như .
Đài phun nước trong vườn vẫn đang phun nước. Mặc dù là mùa thu, nhưng nhiều hoa vẫn đang nở rộ.
Tiểu Thi theo Kiều Niên phòng khách. Điều đầu tiên cô thấy là phụ nữ đang ghế sofa.
Ánh mắt của Tiểu Thi rơi khuôn mặt của phụ nữ. Bà đeo một cặp kính sách bằng tre. Trước khi cô đến, trai cô với cô rằng bà là bà cố của !
Tiểu Thi mỉm với bà Cố và chào hỏi.
- Chào bà cố!
Nghe thấy giọng Tiểu Thi, bà Cố lập tức phá lên. Bà Tiểu Thi trìu mến.
- Ôi trời, cháu yêu của bà, cuối cùng cháu cũng về !
Nghe thấy lời bà Cố , nụ ngọt ngào hiện lên mặt cô bé.
như lời Tiểu Kỳ , bà cố dịu dàng.
Kiều Niên bên cạnh thấy Tiểu Thi bình tĩnh xử lý chuyện như , cô thở phào nhẹ nhõm. Cô còn lo Tiểu Thi lộ tẩy nữa, bởi vì Tiểu Thi quá thông minh. Cô bé sẽ để lộ phận.
lúc , tiếng bước chân từ cầu thang vọng xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-773-lan-dau-gap-bo.html.]
Kiều Niên ngẩng đầu lên thì thấy Cố Châu đang xuống cầu thang.
Anh mặc áo sơ mi trắng và quần dài, tay đút túi quần. Đôi mắt sâu thẳm như vực sâu, khiến khỏi đắm chìm.
Tiểu Thi lên cầu thang, thấy một đàn ông đang xuống.
Nhìn thấy khuôn mặt đàn ông, tim cô đập thình thịch, như thể sắp nhảy khỏi miệng ngay lập tức.
Trời ơi, chắc chắn là ba cô!
Ba cô trai quá mất.
Ông còn trai hơn cả những nổi tiếng nam .
Tiểu Thi thể tin mắt . Cô dụi mắt.
Mắt cô thực sự vấn đề gì.
Ba cô trai quá mất!
Cố Châu bước xuống cầu thang. Ánh mắt mặt Kiều Niên mà nhíu mày Tiểu Thi đang cạnh cô.
Tiểu Thi thấy Cố Châu càng ngày càng gần, tim bắt đầu đập nhanh. Cô vội vàng gọi.
- Ba!
Trong mắt Cố Châu hiện lên một tia bối rối. Bình thường Cố Kỳ vẫn gọi là bố. Sao giờ đổi cách xưng hô thế ?
Ánh mắt dừng ở Cố Kỳ. Không hiểu , cảm thấy Cố Kỳ chút kỳ lạ.
kỳ lạ ở .
Hình như Cố Kỳ sụt cân!
Hôm qua nó gầy đến .
Vẻ mặt của Cố Châu lập tức trở nên lạnh lẽo. Anh nghiêm giọng hỏi.
- Sao hôm nay con trốn học? Con học ?
Nghe thấy lời của Cố Châu, bà Cố vội vàng tới, mỉm với Tiểu Thi. Bà dịu dàng .
- Tiểu Kỳ, trẻ con trốn học, hiểu ?
Nghe thấy lời bà Cố, đôi mắt như hồ ly của cô bé lập tức ngấn lệ. Cô bé với vẻ thương cảm.
- Bà cố ơi, hôm nay cháu khỏe nên học. Cháu chỉ cô Niên Niên ở cùng thôi!