- Mẹ dạo khỏe lắm. Lần em đến An Thành tìm ông bà. Khi nào tìm thì em sẽ đưa đến! - Tiểu Thi ngoan ngoãn xuống, ngọt ngào.
- Sao cùng em? - Cố Kỳ vẫn cảnh giác. Theo , trẻ con ngoài một nguy hiểm.
Cậu chắc em gặp và họ ức h.i.ế.p .
- Mẹ còn việc ở nhà nên thể về. - Tiểu Thi nhắc đến chuyện ốm. Cô bé Tiểu Kỳ lo lắng cho , và cũng lâu nữa sẽ đến An Thành.
- Anh Tiểu Kỳ, mấy năm nay ? Mẹ cũng đang tìm . Mẹ thường nhớ , mà em thì lúc nào cũng nhớ !
Tim Cố Kỳ hẫng một nhịp, mắt sáng lên.
Lời Tiểu Thi như một tia sáng, soi rọi trái tim cô đơn và tăm tối của Cố Kỳ.
Cậu vẫn luôn nghĩ rằng cần .
Cố Kỳ do dự một chút hỏi .
- Mẹ tìm ?
Tiểu Thi gật đầu lia lịa, sụt sịt, giọng nghẹn ngào.
- Đôi khi, em tiếng của đánh thức giữa đêm. Em hỏi , đang nghĩ đến . Em và tìm khắp Hải Thành, nhưng thấy Tiểu Kỳ . Hồi đó, em hỏi tại ở nhà. Mẹ khi sinh chúng , mệt quá nên ngất xỉu. Mẹ ai mang Tiểu Kỳ !
Nói đến đây, Tiểu Thi cúi đầu đầy áy náy.
- Chỉ là và em quá nghèo. Nếu tiền, và em thể dán thêm áp phích tìm mất tích. Như , Tiểu Kỳ và em thể gặp sớm hơn!
Nỗi bất an trong lòng Cố Kỳ dần lắng xuống.
Cậu là đứa trẻ bỏ rơi.
Mẹ cũng đang sống thế giới .
Mẹ nghĩ về ở một nơi khác.
Cậu cũng là yêu thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-758-muon-gap-me.html.]
Cố Kỳ cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng, vội vàng hỏi.
- Mẹ đang ở Hải Thành ? Mẹ thế nào ? Nghe tiền cuộc sống sẽ khó khăn.
Tiểu Thi do dự một chút. Cô Tiểu Kỳ lo lắng cho tình trạng của .
- Anh Tiểu Kỳ, đừng lo lắng. Em chăm sóc trong thời gian . Mẹ nhớ .
Cố Kỳ nóng lòng gặp . Cậu hỏi.
- Tiểu Thi, chúng tìm bây giờ ? Anh gặp và đưa về ngay bây giờ!
- Anh Tiểu Kỳ, em với , chúng tìm ông bà . Sau đó, chúng sẽ dẫn ông bà đến đón . Đến lúc đó, chắc chắn sẽ vui hơn khi gặp ông, bà và trai! – Tiểu Thi như một lớn nhỏ.
Cố Kỳ suy nghĩ một lúc gật đầu.
Em đúng.
Nếu tìm cùng ông bà, chắc chắn sẽ vui hơn.
Tiểu Thi rụt tay , đặt tay lên đầu gối, tay nắm chặt quần, vẻ mặt lo lắng.
- Anh Tiểu Kỳ, bố đang ở thành phố An ?
Lời của cô bé kéo Cố Kỳ khỏi niềm vui gặp .
Lúc Cố Kỳ mới nhận rằng từ nhỏ đến giờ bố từng nhắc đến Tiểu Thi với .
Là vì bố cô từng Tiểu Thi, vì ông thích Tiểu Thi?
Cố Kỳ lo lắng. Nếu bây giờ dẫn em đến gặp bố, nhỡ bố vui, dọa em thì ?
Xem thăm dò .
- Tiểu Thi, cũng cho bố một bất ngờ! Em thấy thế nào? - Cố Kỳ vui vẻ Tiểu Thi và hỏi.
Mắt Tiểu Thi sáng lên. Cô gật đầu lia lịa.
- Cũng muộn . Em đói ? Hay là chúng ăn , bàn xem làm thế nào để tạo bất ngờ cho bố nhé? - Cố Kỳ dỗ dành cô như dỗ trẻ con.