- Vậy nhớ mặt cô ? - Kiều Niên hỏi.
Nghe câu hỏi của Kiều Niên, Cố Châu từ từ nhắm mắt , cố gắng nhớ tình huống lúc đó.
Điều nhớ rõ nhất là cô sợ hãi và kinh hãi. Cơ thể cô run rẩy, như thể đang hoảng loạn.
Anh vẫn ngửi thấy mùi hoa nhài cô. Mùi hương đó hề nồng nặc mà ngược còn dễ chịu.
Bên trong tối đến nỗi thể thấy mặt cô.
Sau sự việc đó, Cố Châu điều tra cô gái đó. Cuối cùng, phát hiện một cô gái trẻ gầy gò bàn phẫu thuật.
Cô bê bết máu.
Cố Kỳ, mới chào đời, đang bên cạnh cô.
Vẻ mặt của Cố Châu càng lúc càng nghiêm túc. Lông mày nhíu chặt hơn, thở cũng ngày càng dồn dập.
Ban đầu nghĩ cô gái đó là của Cố Kỳ, nhưng đó nhận hiểu lầm. Mẹ của Cố Kỳ là một khác.
- Anh nhớ cô rằng cô chỉ mới mười tám tuổi... - Giọng Cố Châu run lên.
Khi Kiều Niên thấy lời Cố Châu , vẻ mặt cô nao núng.
Cô nhớ đêm năm năm , khi cô một đàn ông đè chân. Lúc đó, cô vô cùng sợ hãi. Cô trốn thoát, nhưng giam cầm và thể.
"Tôi mới mười tám tuổi. Xin hãy thả ... thả . Tôi sẽ cho tiền. Anh bao nhiêu cũng ."
Nghĩ đến đây, Kiều Niên khỏi rùng . Cô cúi đầu, thấy da gà nổi lên cánh tay.
Cô thể tưởng tượng ruột của Cố Kỳ đau khổ và bất lực như thế nào khi đó.
- Cô sợ , lời cũng mạch lạc... - Cố Châu nhớ chuyện xảy đêm đó. Cảm xúc dâng trào trong mắt , tự trách nhiều.
- Chuyện phụ lòng cô . Anh chịu trách nhiệm và cưới cô , nhưng tìm thấy cô ...
Khi Kiều Niên thấy lời , cô cảm thấy khó chịu, nhưng nhanh chóng bình tĩnh .
Cố Châu và cô gái chỉ là những kẻ đáng thương đời hãm hại. Thật , cô gái mới là đáng thương nhất. Sự trong trắng của cô hủy hoại vô cớ, thậm chí còn sinh con. Cô thậm chí còn thể ở bên con ruột của .
Cô xuống bên cạnh Cố Châu, đưa tay nắm lấy tay , như xoa dịu nỗi bất an trong lòng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-753-khong.html.]
- Nếu thật sự nhớ thì đừng nghĩ nữa. Chúng cứ từ từ tìm kiếm. Em nghĩ cô cũng đang tìm Tiểu Kỳ, bởi vì nào bỏ cuộc tìm kiếm con cả.
Khi Cố Châu thấy lời Kiều Niên, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô. Anh siết chặt, như thể lo lắng Kiều Niên sẽ rời xa .
Kiều Niên khẽ nhíu mày, an ủi .
- Anh nhớ nữa, đừng nghĩ nữa.
- Niên Niên.
- Hả? - Sắc mặt Kiều Niên chùng xuống. Chẳng lẽ tính cách Cố Châu đổi ? Giờ là Châu Châu ?
Nghĩ đến đây, Kiều Niên vô tình bắt gặp vẻ mặt sợ hãi và bất an của Cố Châu. Giọng của đầy bất lực.
- Anh từng làm... làm ai đó tổn thương, nhưng nhớ gì cả. Niên Niên!
Kiều Niên ánh mắt trong trẻo của Cố Châu, chắc chắn về suy đoán của cô.
Cô khẽ thở dài, khẽ gọi.
- Châu Châu?
Anh ngước Kiều Niên, ánh mắt tràn ngập bi thương.
- Niên Niên, trở thành một đứa trẻ hư hỏng. Anh buồn quá!
Anh một cách bất lực, như thể đang cố gắng nhớ xem làm ai tổn thương, nhưng thể nhớ .
Nhìn thấy Cố Châu như , Kiều Niên hiểu . Dường như Châu Châu xuất hiện .
Chẳng lẽ trong tiềm thức của Cố Châu, cảm thấy là thừa thãi, yêu thương, bỏ rơi?
Kiều Niên nhớ lúc Cố Châu sinh và tuổi thơ của . Có lẽ chính những trải nghiệm đó tạo nên Châu Châu.
Cô đau lòng Cố Châu, bất giác ôm chầm lấy .
Khi đau khổ nhất, lẽ điều cần nhất chính là một cái ôm.
Kiều Niên vỗ nhẹ lưng , khẽ an ủi.
- Châu Châu, chuyện qua , đừng nghĩ đến những điều thể nhớ nữa. Em cũng gặp nhiều chuyện, và em cũng chẳng nhớ nổi những chuyện đó nữa. Cho nên, đôi khi, thể nhớ quá khứ cũng là chuyện bình thường.