Kiều Niên ngượng ngùng gật đầu.
- Ừm, nếu là giai điệu đột nhiên xuất hiện trong đầu thì chắc chắn sẽ ai tin!
Lục Niên lập tức hiểu . Nếu Kiều Niên , chắc chắn sẽ tin cô.
Anh bao giờ tin đời thần giao cách cảm.
Nếu là Đường, sẽ .
- Đường, em...
Ngay khi Lục Niên định , tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang.
- Xin , điện thoại của em reo. - Kiều Niên mỉm , vội vàng lấy điện thoại từ trong túi . Khi thấy tên gọi, cô sững sờ.
Là Cố Châu.
Tại Cố Châu gọi cho cô?
Khi Kiều Niên xuống đồng hồ điện thoại, cô nhận một giờ sáng.
Trời ơi, thời gian trôi qua thật nhanh.
Lúc , Lục Niên cạnh Kiều Niên cũng thấy tên gọi.
Lúc , Lục Niên chợt nhận điều gì đó. Tuy tìm em gái, nhưng cô kết hôn .
Cô em gái nhỏ nhắn, đáng yêu và bám dính của giờ thành vợ của khác.
Sự khác biệt khiến Lục Niên cảm thấy khó chịu.
Anh cũng kéo em gái về bên , cưng chiều em. Anh chăm sóc em thật , bù đắp cho em gái những gì nợ em gái.
em gái kết hôn .
Em gái về nhà mỗi tối.
ngôi nhà mà em gái trở về là nhà của .
Lục Niên đau đớn cụp mắt xuống. Tại tìm thấy em gái sớm hơn? Như , thể ở bên em nhiều hơn.
Lục Niên hận chính . Anh nên tin rằng em gái chết. Thay đó, nên tìm kiếm em gái khắp thế giới.
Nếu cố gắng tìm em gái sớm hơn, em gái thể tận hưởng cuộc sống sớm hơn và chịu khổ ở nhà họ Kiều.
Kiều Niên Lục Niên đang nghĩ gì. Ánh mắt cô dừng màn hình điện thoại, khẽ nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ hoang mang.
Trước đây, dù về nhà muộn đến , Cố Châu cũng sẽ hỏi.
Chẳng lẽ Cố Kỳ xảy chuyện gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-675-em-gai-da-lay-chong.html.]
Kiều Niên khẽ nhíu mày. Cô vội vàng nhấc máy, áp điện thoại lên tai.
- Cố Châu, ở nhà chuyện gì ?
Lục Niên cảm thấy khó chịu. Nghe Kiều Niên đến chữ "nhà", mắt khỏi đỏ hoe.
Em gái bây giờ thể về nhà cùng , bởi vì cô gả cho Cố Châu .
Em gái gọi biệt thự nhà họ Cố là nhà.
Làm trai, thật vô dụng. Anh những bắt kẻ chủ mưu mà em gái cũng thể công khai về nhà. Anh cũng em gái với : "Anh Hai, chúng cùng về nhà nhé!"
- Em đang ở ?
Giọng khàn khàn của Cố Châu vang lên trong điện thoại. Dường như trong lời của chút lo lắng.
Nghe thấy giọng của Cố Châu, Kiều Niên nhíu mày hỏi.
- Anh cảm ? Đã uống thuốc ?
- Một giờ , muộn !
Lần , Kiều Niên thấy giọng điệu của Cố Châu chút vui.
Chẳng lẽ Cố Châu đang tức giận?
Kiều Niên sững sờ. Đây là đầu tiên cô gặp tình huống .
- Hả?
Giọng lạnh lùng của Cố Châu vang lên trong điện thoại. Dường như đang chờ đợi câu trả lời của cô.
Kiều Niên ho khan, vẻ mặt ngượng ngùng.
- Thật , em...
- Có bất tiện ?
Nghe giọng Cố Châu thì vẻ lo lắng cho cô, nhưng nếu kỹ thì thể thấy sự lạnh lùng trong lời .
Giống như đang đe dọa Kiều Niên.
Kiều Niên cảm thấy lạnh sống lưng. Nghĩ rằng trời cũng tối , nên về nghỉ ngơi, cô .
- Em bắt taxi về đây. Em...
Trước khi Kiều Niên kịp hết câu, Cố Châu ngắt lời cô một cách tàn nhẫn.
- Anh đang ở . Xuống đây.
Giọng Cố Châu quả nhiên mạnh mẽ.
Kiều Niên nắm chặt điện thoại, liếc Lục Niên và Lục Châu. Cô đồng ý cúp máy.