Tuy nhiên, khi cô giáo xa cô Niên Niên dạy dỗ, nhà trường thế cô bằng một giáo viên khác. Từ đó, còn bắt nạt nữa.
Hơn nữa, thái độ của các bạn cùng lớp đối với cũng hơn.
Cô Niên Niên thực sự chăm sóc .
- Vậy, Tiểu Kỳ đồng ý để cô Niên Niên làm của con ? - Cố Châu thăm dò hỏi. Anh chút lo lắng.
Khi thấy từ "Mẹ", nét mặt Cố Kỳ đổi. Cậu xổm xuống dựa tường, ôm đầu gối.
- Nếu cô Niên Niên làm của con, khi trở về thì sẽ thế nào? - Cố Kỳ Cố Châu và nghiêm túc hỏi.
Cố Châu dừng . Anh ngờ Cố Kỳ nỗi ám ảnh sâu sắc với ruột của đến .
- Vậy nghĩa là con còn nhà nữa ? - Đôi mắt tròn xoe như quả nho của Cố Kỳ chằm chằm Cố Châu.
- mà... Nếu cô Niên Niên trở thành của con, chẳng cô sẽ sớm rời ? - Cố Kỳ nhíu mày, khó hiểu .
- Con sống với cô Niên Niên mãi mãi, nhưng con cũng về. Giờ con làm đây bố? - Cố Kỳ Cố Châu với ánh mắt thương hại.
Cố Châu Cố Kỳ với ánh mắt trìu mến. Tuy Cố Kỳ giờ thông minh, nhưng vẫn còn là một đứa trẻ. Cậu lựa chọn, cũng hiểu rằng thể tất cả.
Đôi khi, hy sinh một thứ gì đó để một thứ gì đó.
Cố Châu kịp gì thì Cố Kỳ .
- Bố ơi, con nghĩ kỹ . Con cả hai. Hãy để , cô Niên Niên và con ở bên mãi mãi. Như , con sẽ hai !
Cố Châu im lặng.
Cố Châu cảm thấy Cố Kỳ là thứ hai đời thể khiến câm lặng.
Người đầu tiên là Kiều Niên.
Cố Kỳ đương nhiên hiểu Cố Châu đang nghĩ gì. Cậu vui vẻ .
- Bố ơi, giúp con tìm . Sau đó bố thể nghỉ ngơi. Bố cần làm gì cả!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-623-con-muon-ca-hai.html.]
Cố Châu cảm thấy chỉ là một công cụ.
Bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Cố Châu. Chắc chắn Cố Kỳ thừa hưởng năng lực mắng từ .
Đang lúc Cố Kỳ vui vẻ, chợt nhớ điều gì đó. Cậu cụp mắt xuống, nhỏ giọng hỏi.
- Bố ơi, bố đừng gọi bác sĩ đến khám con nữa ? Con bệnh!
Cố Châu nhớ lúc đẩy cửa bước , bé xổm một trong góc. Trông yếu ớt và tổn thương, khiến Cố Châu đau lòng.
- Xem con giống bệnh ? - Cố Kỳ cụp mắt xuống, cảm thấy buồn.
- Không, cô chỉ xác nhận một điều thôi.
- Chuyện gì ? - Cố Kỳ vẫn chút thất vọng.
- Đương nhiên là xác nhận con bệnh. Con là một đứa trẻ bình thường. Cô Niên Niên của con còn con thông minh, còn là một thiên tài nữa chứ!
Cố Kỳ thấy lời Cố Châu , cả thế giới như bừng sáng. Ánh mắt bé tràn ngập ý , Cố Châu chăm chú, tự hào .
- Bố ơi, tuy bố ngốc, nhưng gu thẩm mỹ của bố quả thực !
Ngu ngốc?
Cố Châu cảm thấy mới là tổn thương.
Vậy mà chính con trai gọi là ngốc.
- May mà bố gu thẩm mỹ . Cho nên bố mới thích một như cô Niên Niên! - Cố Kỳ vui vẻ .
Cô Niên Niên là đầu tiên tin rằng là một bình thường. Cô sẵn lòng chơi với , chăm sóc , và bênh vực ở trường.
Cô Niên Niên ở bên bố ngốc nghếch của chút bất công, nhưng sẽ chăm sóc cô Niên Niên thật .
Trong giây lát, Cố Châu nên vui nên buồn. Đủ loại cảm xúc dâng trào trong lòng.
- Những gì hai chúng hôm nay, thể đừng cho ai ? Đây là bí mật của hai chúng . - Cố Châu mỉm .
Anh Kiều Niên về quá khứ của , cũng Kiều Niên về ruột của Cố Kỳ.